
ăn được, anh ta liền đi vào tiệm tạp hoá.
- Bán..bán..bán.. .bán… cho tui 1 ổ bánh mì!
- Ừ! 15 USD một cái mua đượcko?
- Mua…mua…
- Pho-mát ko? thêm 1 USD.
- Mua…mua…
- Thế thêm gia vị cho ngon ko? Thêm 4 USD
- Mua…mua…
- Đây xong rồi đây!
- Mua..mua… không nổi
Chương 7.3
- Được rồi, vì câu truyện cười của bà, tui liều mạng thêm lần nữa vậy –
Thằng Nguyên thở hồng hộc nói. Vẫn cố gắng cõng nhỏ vác lên lưng rồi hạ
xuống.
Tùng Linh nhìn qua bên kia, thấy mặt Quỳnh Chi cũng ra mồ hôi, nhỏ bèn dựa cớ đó nói lớn:
- Hay mình đừng thì nữa, em thấy chị Quỳnh Chi khá mệt rồi đó, sợ chị ấy không chịu nổi nữa đâu.
Nhưng Quỳnh Chi lại lắc đầu nói:
- Tập thể dục mà, ra nhiều mồ hôi một chút mới tốt.
Tùng Linh thật là tức chết với bà chị này, nhỏ hậm hực nuốt cục tức vào trong bụng, đành ra sức cổ vũ cho thằng Nguyên.
Nhưng cuối cùng, sức chịu đựng của thằng Nguyên có hạn, nó quăng Tùng
Linh xuống đất, còn mình ngã lần ra đất nằm thở hổn hển. Tùng Linh bị
quăng cũng có chút đau, nhỏ suýt xoa rên rỉ rồi lườm thằng nguyên mắng
mỏ một câu:
- Ông thật là vô dụng .
- Cõng con heo nái như bà, không chết cũng bị thương – Thằng Nguyên liền trừng mắt, chề môi chế giễu nhỏ.
- Này, tui chẳng qua có lòng tốt giúp ông mà thôi. Cái này là thực tập
trước, lỡ sau này ông có bạn gái thì có đủ sức mà cõng bạn gái chứ –
Tùng Linh hĩnh mũi đáp lời.
- Yên tâm đi, tui có quen bạn gái cũng không quen heo nái đâu – Thằng Nguyên cười ha ha nói.
- Ông không nghe câu:” Yêu em mấy núi cũng leo, mấy sông cũng lội, mấy
đèo anh cũng qua”. Tui sợ đến lúc đó, ông không đu sức khỏe, làm sao mà
leo núi, lội sông với băng đèo, nên mới tập dần cho ông. Lòng tốt như
thế, mà ông không biết, còn dám sỉ nhục cân nặng của tui.
- Thôi, cảm ơn lòng tốt của bà, để dành bà xài đi – Thằng Nguyên bĩu môi – Yêu mà vất vả như thế, tui cam tâm tình nguyện đi tu.
Thấy hai đứa cãi nhau õm tỏi, Tuấn Anh bèn nói:
- Được rồi, có cãi nhau đến ngày mai thì thua vẫn là thua thôi. Đừng có làm bộ đánh trống lãng làm gì nữa.
Hai đứa nghe xong, đưa mắt nhìn nhau bị xị mặt mày, không ngờ chiêu này của tụi nó lại bị Tuấn Anh nhìn ra nhanh chóng như thế.
- Hihi… cá cho vui thôi mà, thắng thua cũng đâu thành vấn đề – Quỳnh Chi bước đến cười hiền hậu lên tiếng nói.
- Haha…chị nói đúng đó, tụi mình chỉ là nói cá với nhau thôi, đâu có bảo người thua cuộc phải làm cái gì cho người thắng đâu đúng không – Tùng
Linh cố làm ra vẻ cười khoái chí lên tiếng phụ họa. Xong rồi nhỏ khoát
tay bảo – Thôi, tập nhiêu đây đủ rồi, em vào nhà tắm rửa đây.
Nhỏ chẳng thà vào nhà con hơn ở lại chỗ khiến người ta mệt đứt hơi này, ở đây có hai con kỳ đà tổ bố thế này, ở lại cũng như không. Về nhà tắm
rửa ăn sáng, lấy sức để bắt đầu kế hoạch thứ 2 của mình.
Mẹ nhỏ thức dậy, bỗng thấy cửa nhà mở toang thì hoảng hốt hô to khiến cả nhà bị kinh hãi.
- Anh ơi, mau ra đây xem nè.
Ba nhỏ đang đánh răng trong buồng tắm thì vội vàng chạy ra xem mẹ nhỏ đã xảy ra chuyện gì, miệng đầy kem bọt cố hỏi:
- Có chuyện gì vậy em?
- Trời ơi! Nhà mình vừa có trộm. Cửa nhà bị mở ra rồi đây nè – Mẹ nhỏ
vừa kêu lên vừa đẩy cánh cửa để chứng minh rằng nó không hề được khóa.
Ba nhỏ nhìn quanh nhà, xe máy , ti vi đầu đĩa…tất cả mọi thứ gần như vẫn còn đầy đủ không thiếu một thứ gì. Ông nhìn lại cửa cổng, nó vẫn được
khóa trái đoàn hoàng, làm gì có thằng ăn trộm vào nhà mà chẳng lấy thứ
gì, còn cẩn thận khóa cửa cổng lại như thế chứ. Ông cau mày, nhăn mặt
nhìn mẹ hỏi:
- Có khi nào hôm qua em quên khóa cửa nhà không?
- Không thể nào. Hôm qua, em đã khóa cửa cẩn thận rồi mới vào phòng mà – Mẹ nhỏ lắc đầu.
- Sao kì vậy ta – Ba nhỏ chậc lưỡi một cái nghi hoặc.
Ngay lúc đó, đáp án cho sự nghi hoặc của ba nhỏ đã sáng tỏ, Tùng Linh từ bên ngoài mở khóa cửa cổng rồi đi vào nhà với vẻ mặt bí xị đầy thất
vọng.
Mẹ nhỏ nhìn nhỏ trong bộ đồ thể thao, như không thể tin vào chính mắt mình, lập cập lên tiếng hỏi nhỏ.
- Là con mở cửa nhà mình hạ.
Nhỏ ảo nảo gật đầu, không để ý đến tâm trạng cùng ánh nhìn của ba mẹ nhỏ.
- Con đi tập thể dục buổi sáng hả?
Mẹ nhỏ tiếp tục đặt câu hỏi trong khi nhỏ cầm lấy cái bình nước thủy
tinh còn lưng chừng nước, không thèm rót ra ly luôn, cứ thể mở nắp ra mà tu một hơi hết sạch.
- Mẹ à, mẹ đừng hỏi nữa, giờ con đuối như trái chuối rồi.
Nhỏ nói xong thì ngã mình cái phịch lên cái ghế sofa, hai mắt nhắm ghiền lại không chút cục cựa.
Mẹ nhỏ thấy thế thì hoảng hốt lao đến bên nhỏ sờ trán. Nhỏ mới tập thể
dục xong, tuy không có mệt như thằng Nguyên nhưng vẫn rất ư là mệt.
Người cũng ra nhiều mồ hôi, và nóng.
- Không được rồi, con mau lên thay quần áo, ba chở con đi bệnh viện khám mới được.
- Trờ