
y, mặt nhỏ Ngọc thật sự bị dính tương.
- Hứ, bày đặt gallant – Nhỏ nhìn biểu hiện của lập Khiêm không khỏi mắng thầm.
Nhỏ hằng quan sát thái độ của nhỏ một lát rồi tủm tỉm cười thích thú.
Hai người kia ăn xong thì đèo nhau đi đến khi trò chơi trong siêu thị gần đó. Nhỏ với nhỏ hằng cũng cùng nhau kéo theo sau.
Hai người kia chơi đủ trò từ bowling , thảy bong rổ, gấp thú…rất vui vẻ.
Thấy nhỏ Ngọc xách trái bong bowling mà niểng qua niểng lại ỏng ẻo nói mình không biết chơi bảo Lập Khiêm dạy mình chơi mà Diệp hân tức muốn hộc máu. Rõ rang nhỏ này cố ý mà để lợi dụng cơ hội thân mật với Lập Khiêm mà, chứ trứơc đây, có lần nhỏ thấy nhỏ Ngọc chơi bowling rất rành rõi. Còn cái tên khốn đó, bình thường nhỏ giả vờ đều bị hắn ta lật tẩy, còn nhỏ Ngọc giả vờ thì lại không thấy. Đúng là đồ có mắt không tròng mà.
Chơi bóng rổ còn tệ hơn. Lập Khiêm phải vòng ra sau nhỏ, vòng tay chỉ cho nhỏ thảy banh vào lỗ.
- Hứ…..làm gì mà phải đứng sát như vậy chứ. Cho dù là thời đại mới thì câu nam nữ thụ thụ bất thân vẫn còn mà – nhỏ bực tức nói.
- Haha, bà không biết rồi, câu nó được cải biên rồi. Bây giờ là :”Nam nữ thụ thụ mất 500” đó nha.
Không đứng sát vậy thì làm sao mà chỉ Nhỏ hằng cười cười châm chọc càng khiến Diệp Hân thấy bực tức.
- Xí…gấp thú mà cũng không biết gấp, con nít lên ba còn biết gấp nữa là – Nhỏ ngức mắt mắng khi thấy Lập Khiêm phải giúp nhỏ Ngọc gấp thú.
- Nè….bà biết gì không?
- Biết gì ?- Đang bực nên nhỏ sẵn giọng đáp.
- Biểu hiện nãy giờ của bà – Nhỏ Hằng ngập ngừng.
- Thì sao – Nhỏ Hằng cứ ấp úng khiến nhỏ nổi cáu.
- Rất giống Hoạn thư – Nhỏ Hằng chậm rãi buông ra mấy tiếng.
Bang….- Nhỏ như vừa bị búa đập vào đầu một cái xuýt bất tỉnh.
Có ai mà không biết nhân vật Hoạn thư nổi bật trong truyện Kiều của đại thi hào Nguyễn Du cơ chứ. Bà ta nổi tiếng vì ghen mà. Nhỏ giống Hoạn thư, vậy chả lẽ nhỏ đang ghen. Không thể nào, sao nhỏ lại có thể ghen cơ chứ? Vì sao lại ghen. Đúng là đồn nhảm mà.
- Miệng bà ăn mắm ăn muối nói tầm bậy tầm bạ - Nhỏ phủ nhận ngay lập tức.
- Vậy mà không chừng trúng tùm lum tùm la đó – Nhỏ hằng cười phá ra nói.
- Hừ, không them nói với bà – Nhỏ hất mặt quay đi, nhưng để che giấu gương mặt đang nóng ran của nhỏ, tim nhỏ đập thình thịch…lẽ nào nhỏ thật sự ghen.
Hai nhỏ kiên trì theo dõi Lập Khiêm và nhỏ Ngọc đi tới nhà sách, nhỏ Hằng ngáp một cái uể oải nói:
- Bà định theo dõi đến chừng nào. Chả lẽ họ đi đến khuya, bà cũng đi đến khuya hay sao hả?
Nhỏ cũng mệt mỏi lắm rồi, uể oải ngáp theo nhỏ Hằng một cái rồi nói:
- Theo cái này nữa thôi rồi về. Về còn học bài chứ, nếu không thua thì mang nhục.
Nhỏ hằng nghe vậy thì mừng rỡ gật đầu.
Nhìn Lập Khiêm và nhỏ Ngọc vui vẻ đi bên nhau tinh thần sung mãn, tại sao nhỏ với nhỏ hằng lại mệt mỏi đến vậy. thế mới nói, cái nghề thám tử này không dễ làm chút nào cả.
Mà khoan! Tại sao lại là nhà sách?
Chẳng lẽ….nhỏ Ngọc định dụ khị Lập Khiêm dạy nhỏ học và chiến thắng oanh liệt trước nhỏ hay sao.
Không được, tuyệt đối không được, không thể để chuyện này xảy ra được. vậy là trời xui đất khiến thế nào mà Diệp hân lại rảo bước đến bên Lập Khiêm , khiến nhỏ hằng đang ngáp ngủ cũng phải bừng tĩnh nhìn theo.
- Trùng hợp thế. Bạn này cũng đến đây mua sách tham khảo à – Nhỏ Ngọc thấy nhỏ bước đến thì giả vờ nhu mì hỏi.
Lập Khiêm thì dường như chả chút bất ngờ gì về sự xuất hiện của nhỏ cả. Cậu thủng thẳng cho hai tay vào túi đứng xem kịch vui.
Nhỏ khinh! Bà đây chả thèm chơi trò hai mặt như nhà mi.
- Đến đây để đòi người.
- Đòi người? Ai?
Diệp Hân chỉ tay vào Lập Khiêm nói:
- Ổng là gia sư của tui, cho nên tui đến đây đòi người về để ôn luyện.
Nhỏ Ngọc còn đang chưa biết nên nói sao thì Lập Khiêm đã lên tiếng:
- Tui hứa làm gia sư cho bà từ khi nào vậy?
Nghe hỏi, Diệp hân nuốt nước miếng cái ực, nhưng trước mặt nhỏ Ngọc, nên sỉ khả tiết bất khả nhục, nhỏ liều mạng nói:
- Tui Đã nói sẽ làm bánh sinh nhật cho ông mà phải không? Nếu tui thua, tui sẽ không có tinh thần làm cho ông đâu. Cho nên vì để có bánh sinh nhật, ông phải làm gia sư cho tui để tui giành chiến thắng, có tinh thần làm bánh cho ông. Bắt đầu từ hôm nay ông là của tui – Nhỏ Hùng hổ tuyên bố.
Nhỏ Ngọc giận lắm, định mở miệng nói thì Lập Khiêm tủm tỉm cười nói:
- Xin lỗi bạn, vì cái bánh sinh nhật của mình. Buổi đi chơi hôm nay kết thúc ở đây đi.
Nói xong, Lập Khiêm cười cười vui vẻ quay lưng ra về.
“Bà là của tui” – Nhỏ thấy Lập Khiêm mọc hai cái sừng, răng nhọn hoắc, đã vậy còn có cái đuôi nhọn hoắc như đầu mũi tên đang cười lớn nói. Hắn lúc này đích thị là quỷ sứ và nhỏ đã tự nộp mình vào trong tay quỷ.
Diệp Hân thấy mình bị cột chặt trên một cái câ