
/>
chót vót trên mây. Không đút lót, không cop bài, không chơi tài liệu, phát bài ra thì nửa
thời gian là xong. Đã thế lại là con nhà giàu, đẹp trai, thành tích học tập thì khó ai wa nổi
(năm nào mà hok nhất trường), mấy nàng hok mê mới lại. Nó là hot girl cặp với tên này đi
ra đường cũng được hỉnh mũi thêm một chút trước những ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ
nhìn hai đứa. Hôm wa trong rạp chiếu phim cũng zậy Tuy bạn không cao nhưng ai ai cũng
phải ngước nhìn!
Tiết Văn. Đang hì hụi chép bài thì....
_Thùy Anh! Ra đây một chút!- Cô Tổng phụ trách bất ngờ đứng trước lớp nó, pả way vào
nói với cô Văn- Chị Chi cho em mượn Thùy Anh một chút!
Pà Văn gật đầu. Nó ngơ ngác đứng lên rồi bước ra khỏi lớp, lòng chẳng hỉu mô tê chi cả.
Nó đâu biết rằng có một ánh mắt đang nhìn nó tội lỗi....
_Thùy Anh! Cô không ngờ một học sinh gương mẫu như em lại có thể làm chuyện đó!- Pà
cô nhìn nó với vẻ mặt thất vọng. Nó đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, gượng cười:
_Cô..Em hok hiểu.
Pà cô đặt hai tay lên vai nó:
_Em nói thật với cô đi, cô biết hết rồi!
_Nhưng nói thật chuyện gì ạ?
_Chuyện em gian lận đề kiểm tra môn Lý!- Pà cô nhẹ nhàng nói.
Nhưng những lời nói nhẹ nhàng kia như cái búa đập vào đầu nó. Nó tê người. Gian Lận đề?
Mình là ai zậy chứ? Nó không nói ra hơi, giống người lên cơn đau tim:
_Thưa..thưa cô...Sao....Sao lại..-Nó ngừng lại một chút để lấy lại bình tĩnh- Sao lại có
chuyện em gian lận đề, chẳng lẽ thành tích học tập của em không chứng minh được điều
gì sao?
_Cô cũng không muốn tin, nhưng...nhưng Tuyết Phương nói là kiểm tra túi xách của em là
biết ngay...
Nó ngỡ ngàng:
_Tuyết Phương? Chính bạn ấy nói với cô là em gian lận đề?
Pà cô khẽ gật đầu. Nó không muốn tin vào sự thật đó. Năm lớp 7, nó và cô bạn còn là "đôi
bạn cùng tiến", phải nói là nhờ nó Tuyết Phương mới có học giỏi như ngày hôm nay..Zậy
sao lại...
Nó nói, mắt nhòe đi:
_Chắc có sự lầm lẫn gì đó! Không thể thế được.
Vừa lúc đó thì trống đánh, giải lao. Bà cô ngậm ngùi nói:
_Muốn xem là đúng hay sai, để cô vào kiểm tra túi xách của em!- Nói rồi bả way đí. Nó
theo sau.
Pà tổng phụ trách lục túi xách của nó trước con mắt ngạc nhiên, ngu người của mấy đứa
trong lớp (trừ một người). Nó gắng cười để tự xoa dịu mình, nói chắc nịch:
_Cô sẽ không tìm thấy gì đâu bởi vì thật sự em...
Nó chưa kịp nói hết câu thì pà cô giơ lên một tờ giấy, được kẹp trong cuốn Địa lí. Nó đọc
được dòng chữ in hoa trên đầu. "...ĐỀ KIỂM TRA 1 TIẾT. MÔN: VẬT LÝ.THỜI GIAN: 45
PHÚT..."Còn có con dấu đỏ cuối tờ giấy "ĐỀ CHÍNH THỨC" và chữ kí của thầy tổ trưởng bộ
môn Lý. Nó như muốn xỉu, chỉ biết lắc đầu, nước mắt trào ra....Đứng không vững nữa, nhỏ
Lam lật đật chạy ra đỡ nó. Nó nói trong màn nước mắt:
_Thưa cô em không....
Lúc này Tuyết Phương đang way đi, cố giấu những giọt nước mắt tội lỗi....Pà cô vừa
thương..vừa tức giận nhìn nó, nói:
_Theo cô lên văn phòng!
Nó buớc đ thoe bà cô, nước mắt cứ trào ra, Thường Khánh và Mạnh Khoa chỉ muốn lao ra
ôm lấy nó, an ủi nó. Như nó, tất cả tụi bạn đề không tin đó là sự thật. Nhỏ Lam chạy theo
sau nó...nước mắt chực chờ tuôn ra theo con bạn
Tại văn phòng. Ông hiệu trưởng nhìn tờ giấy, rồi lại buồn bã đưa mắt
nhìn cô học trò cưng của mình. Thầy hiệu trưởng nổi tiếng nghiêm khắc,
thế mà bây giờ, khi đối diên với "kẻ trộm đề", thầy chỉ biết cười buồn,
có lẽ thầy cũng không tin nó đã làm chuyện đó.
_Thùy Anh...-Ổng chậm rãi lên tiếng- Tại sao em lại làm zậy?
Nó nói, nước mắt chảy dài:
_Em không có...
_Theo các thầy cô trong ban giám hiệu thì em đã dựa vào mối wan hệ tốt với các thầy cô
trong trường, nhân lúc giúp thầy cô nào đó mang tài liệu lên phòng, lúc đó cô Thảo vừa in
đề ra xong và đi ăn trưa, em đã....
_Em không có....-Nó như muốn xỉu đi, nhỏ Lam vội ôm lấy nó.
Bà Phó hiệu trưởng lên tiếng, pà nì vốn không ưa nó, cả trường ai cũng thương nó, trừ pà
nì( vì nó dám học giỏi hơn con gái kưng của pả)
_Theo nội wy của trường, ăn trộm đề, tội hơi bị nặng đấy, đạo đức loại yếu, năm nay em
có 10 phẩy chăng nữa thì cũng bị tước mất danh hiệu loại giỏi rồi!- Bà PHT nhìn nó với đôi
mắt khinh khỉnh, nếu không muốn nói là mãn nguyện.
Các thầy cô khác trong phòng nhìn nó, tiếc giùm cho đứa học trò 10 năm làm 1 trong 10
"trùm" khối, vì điểm tổng kết cao ngất ngưởng. Pà PHT liếc nhìn nó thương hại rồi way đi.
Nó vịn chặt tay con Lam, khóc nấc lên...Cố trấn an mình, nó nói:
_Thật sự là em không làm gì cả,