Ring ring
Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324394

Bình chọn: 7.5.00/10/439 lượt.

hể khiến anh Nhất Minh ở
đây làm người hầu thế?”

Nói Tào Tháo, Tào
Tháo xuất hiện, bên trong phóng ăn có một cánh cửa nhỏ mở ra, người bước ra là
một cô gái trẻ trung mặc chiếc váy màu tím. Nhìn thấy Chu Nhất Minh đang nói
chuyện với chúng tôi, cô ta cười rạng rỡ. “Nhất Minh, anh gặp bạn à?”

“Ừ, hai người bạn
cũ. Giới thiệu một chút để mọi người làm quen, đây là Yên Phiên Phi, đây là
Điền Tịnh, còn đây là Tiêu Tương Tương.”

Tiêu Tương Tương
mỉm cười, giơ bàn tay nhỏ nhắn trắng treỏ ra bắt tay chúng tôi. “Rất vui được
làm quen với các bạn!”

Cũng là con gái
nhưng Tiêu Tương Tương trông nữ tính hơn tôi và Điền Tịnh nhiều. Ăn nói, đi
đứng đều nhẹ nhàng, dễ thương. Đôi khi có duyên còn hấp dẫn hơn cả xinh đẹp,
huống hồ Tiêu Tương Tương lại là người có nhan sắc nên càng thêm phần quyến rũ,
không còn nghi ngờ gì nữa, cô ta là một cô gái có thể khiến người khác rung
động. Tôi không biết Chu Nhất Minh làm thế nào quen được cô ta, trông có vẻ rất
thân mật nữa chứ.

Tôi vô cùng tò
mò, lập tức kéo Chu Nhất Minh ra ngoài. “Tương Tương, cô cứ làm việc đi nhé,
tôi tìm anh ấy có chút việc!”

Cùng Điền Tịnh
liên thủ bức cung, Chu Nhất Minh nhanh chóng khai ra hết!

Thì ra cách đây
không lâu, Tiêu Tương Tương mở một cửa hàng trên phố đi bộ. Mới bắt đầu nên
không biết, biển hiệu cửa hàng không tuân thủ quy định của ban Quản lý đô thị,
Chu Nhất Minh có nhiệm vụ đến giám sát để điều chỉnh, qua lại một vài lần thành
quen nhau.

Tiêu Tương Tương
cũng là người tỉnh này nhưng nhà cô ta nằm ở một thị trấn nhỏ. Sau khi tốt
nghiệp phổ thông, cô ta lên Thâm Quyến làm ăn mấy năm, dành dụm được chút vốn
trở về quê mở cửa hàng kinh doanh riêng. Từ ngày khai trương, cứ mỗi lần Chu
Nhất Minh tới phố kiểm tra, cô lại mời anh ta vào ngồi chơi một lúc, uống chén
trà rồi mới đi, anh ta cũng vui vẻ nhận lời cùng bà chủ xinh đẹp ngồi một lúc.

Anh ta được đối
đãi đặc biệt, đồng nghiệp đều nửa đùa nửa thật trêu vẻ ghen tỵ: “Có vẻ như cô
ấy thích cậu rồi đấy. Tên tiểu tử này đào hoa thật, vừa chia tay cô bạn gái
xinh đẹp đã có một mỹ nhân khác lọt vào mắt xanh rồi!”

Nguyên nhân chia
tay với cô bạn gái xinh đẹp, Chu Nhất Minh ngại không muốn nói rõ với mọi người
trong cơ quan. Bạn gái cũ bị bệnh thần kinh chẳng phải chuyện vẻ vang gì. Hơn
nữa, người ta còn phải tiếp tục sống, đội lên đầu cái mác bị bệnh thần kinh thì
chẳng có gì hay ho. Vì thế anh ta chỉ nói tính cách hai người không hợp thì
chia tay.

Về điểm này không
có ai nghi ngờ, bởi bọn họ đã từng chứng kiến cảnh mỹ nhân giận dỗi, khóc lóc
rồi. Một đám đàn ông rỉ tai nhau, công nhận là đẹp nhưng như thế khó hầu
hạ, phục dịch lắm, lấy về rồi không bị mệt chết thì cũng phiền chết. Chu Nhất
Minh biết liệu đường mà chia tay với cô ta, tất cả đồng nghiệp đều mừng thay.
“Chia tay là được rồi, chia tay là được rồi, sau này chọn người nào tính khí
tốt hơn một tí!”

Không giống như
mỹ nhân kia, Tiêu Tương Tương vừa xinh đẹp lại vừa tốt nết. Hành sự cẩn trọng,
ăn nói nhã nhặn, vui vẻ, trong mắt con trai, cô ta là một cô gái tiêu chuẩn.

Tiêu Tương Tương
hơn Chu Nhất Minh ba tuổi nhưng cũng chẳng sao, chênh lệch không nhiều lắm,
“phi công trẻ lái máy bay bà già” đang là mốt mà. Cô ta rõ ràng tỏ ra có thiện
cảm với Chu Nhất Minh, mọi người đều khuyến khích anh ta theo đuổi. Anh ta rất
đỗi vui mừng nên lui tới cửa hàng nhiều hơn. Đi làm tới, hết giờ làm cũng tới,
thử mời cô ta đi ăn cơm, xem phim, cô ta đều đồng ý. Vì thế mối quan hệ của hai
người ngày càng thân thiết, chỉ là chưa nói rõ thôi.

Hoa đào của Chu
Nhất Minh, hết bông này lại tới bông khác, thực lòng tôi không phục. Tại sao
hoa đào của tôi vẫn chưa nở nhỉ? Tôi lập tức nói, giọng chanh chua: “Tiểu tử
nhà anh may mắn gớm nhỉ, bát thịt kho tàu lần trước còn chưa được ăn, lần này
đã nhanh chóng có bát khác được bê đến tận bàn, đợi anh nhấc đũa cơ đấy!”

“Bé bự, em nói
chua cay quá! Lúc đầu chúng ta cùng vui, sau đó cùng buồn, anh trai biết nếu
anh sớm tìm được đối tượng tốt như thế thì trong lòng em sẽ cảm thấy không
thoải mái, cho nên mới không nói với em.”

Hừ, đúng là tâm
trạng của tôi vẫn chưa cân băng trở lại! Tôi ghen tỵ với Chu Nhất Minh, tôi
ghen tỵ, tôi ghen tỵ, tôi ghen tỵ…

Tuần mới bắt đầu.

Đào Đào đến lớp
lại khóc như mổ lợn. Nói chung bọn trẻ ở lớp mẫu giáo bé khi mới vào trường đều
không tránh khỏi khóc lóc, nhưng cũng chỉ khoảng một tuần là thôi, đằng này
thằng bé Đào Đào không thế, nửa tháng rồi mà vẫn cứ khóc, hiếm thấy đứa trẻ nào
khóc ghê thế! Tính nết nó cũng xấu, hễ không thích là ném đồ đạc hoặc nhổ nước
bọt vào mặt người khác, còn hay đánh các bạn nữa, đánh đến mức chúng phải đi
mách cô giáo: “Cô giáo, Đào Đào đánh con.”

Ngày nào cũng có
bạn đến mách bị Đào Đào đánh. Vì vậy tôi đã gặp riêng Sở Vân Khiết trao đổi,
kiến nghị gia đình phối hợp với nhà trường giáo dục cháu, sau này không nên
nuông chiều quá.

Sở Vân Khiết
miệng nói tác hợp nhưng tính nết Đào Đào v