
ều điều tốt đẹp đang chờ đợi em chứ.”
Anh ta lại còn nói: “Ngày mai cùng anh trai học cách chống
đỡ nhé! Anh đã nói rồi, học tốt chiêu này sẽ không sợ bị thất tình nữa.”
Tôi không thể trốn trong chăn như con rùa rụt cổ nữa, liền
hất tung chăn, đấm anh ta loạn xạ, vừa đấm vừa hét: “Chu Nhất Minh, đều tại anh
là con quạ gở mồm, những chuyện tốt không linh, chuyện xấu lại linh. Em và Đới
Thời Phi đang rất tốt đẹp, anh nói gở một cái em đã thất tình rồi. Em phải đánh
chết anh, không đánh sẽ không vơi bớt mối hận trong lòng!”
Chu Nhất Minh bị tôi đánh cho một trận nên thân, cứ nói cuộc
đời này thật không công bằng. Anh ta có lòng tốt giúp dì Thạch đưa tôi về nhà,
cõng tôi lên tầng bốn, tôi nặng chết đi được, khiến anh ta mệt bở hơi tai, vậy
mà không được một câu cảm ơn còn bị đánh nữa, thời đại này làm người tốt thật
khó.
Tôi cũng biết thế là sai nhưng ai làm tôi thất tình cơ chứ?
Chính là câu nói của anh ta, lại còn bị thất tình nặng nữa.p>
“Nhưng mà em gái này, anh trai cũng vừa thất tình không lâu
đây! Em và anh đều là những kẻ khổ ải đã từng, em còn trút giận lên anh nữa à?
Thật quá nhẫn tâm!”
Đúng thế, tôi và Chu Nhất Minh đều là những kẻ khổ ải đã
từng. Nhớ ngày trước, tôi có Đới Thời Phi, anh ta có Nhậm Giai, hai đứa tôi
“cùng vui cùng mừng”. Ai ngờ, nhanh chóng biến thành “cùng buồn cùng khổ”. Đều
do vận mệnh chúng tôi không tốt, đúng là một cặp huynh muội đen đủi!
Chúng tôi phải nhìn về phía trước, không để vuột mất vài
quả dưa dập, vài quả táo nát thì sao biết được cái gì là tốt? Phải tin tưởng
phía trước tốt đẹp hơn có một người đang đợi chúng tôi, nhất định sẽ có.
1.
Sau khi “thổi đèn rút nến” với Đới Thời Phi, cuộc sống của
tôi đã dần ổn định trở lại. Anh ta không còn gọi điện, hẹn tôi đi ăn hay đi xem
phim nữa. Tôi trải qua những tháng ngày không đợi chờ, kỳ vọng, một chút ánh
sáng cũng không có. Nhớ ngày trước còn mơ mộng được gả về nhà anh ta nhưng tôi
đã nhanh chóng tỉnh mộng rồi, haizz!
Tâm trạng không tốt, vẫn luôn nghĩ về khoảng thời gian đẹp
đẽ đó, nhớ lại khi ấy dì Thạch nói, tên của tôi và Đới Thời Phi đều có chữ
“phi”, khiến bà liên tưởng đến câu “sát cánh cùng bay”. Nếu chúng tôi thành đôi
thành lứa thật thì đúng là “sát cánh cùng bay” rồi.
Câu nói ấy lúc đó nghe vui bao nhiêu thì giờ lại thấy buồn
bấy nhiêu. Haizz! “Sát cánh cùng bay”, thực ra từ đầu chí cuối chỉ toàn một
mình tôi bay mà thôi! Điều đó khiến cõi lòng tôi tan nát, hằng ngày vác
cái bộ mặt như thể ai quỵt nợ năm triệu tệ! May đang là kỳ nghỉ hè, nếu không
bọn trẻ ở trường mầm non sẽ bị bộ mặt của tôi dọa cho chết khiếp.
Dì Thạch cũng vì thế mà luôn tỏ ra thận trọng trước mặt tôi,
dáng vẻ biết lỗi. Đới Thời Phi là do dì ấy giới thiệu, giờ thành ra thế này, dì
ấy tự cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm.p>
Hôm đó, tôi vô tình nghe thấy dì ấy nói chuyện với bố tôi,
nói sự việc lần này đều tại dì ấy, ngay từ đầu đã không chịu suy xét, chỉ nghe
thấy bà bạn nói có cậu cháu trai rất được, liền nghĩ ngay đến việc giới thiệu
cho tôi. Giá trước khi hẹn gặp, dì ấy chịu khó tìm hiểu kỹ một chút có phải tốt
hơn không. Kết quả là trong buổi xem mặt hôm ấy, vừa nhìn thấy cậu cháu trai
của bà bạn trẻ trung, khôi ngô, tuấn tú, hoàn toàn ngoài dự đoán, dì ấy bỗng
cảm thấy một viễn cảnh tối tăm, u ám. Mặc dù sau đó tôi và Đới Thời Phi hẹn hò
vui vẻ nhưng dì ấy vẫn cảm thấy không an tâm. Cuối cùng, sự việc diễn ra đúng
như dự đoán của dì ấy.<>
“Đều là lỗi tại tôi, nếu trước khi sự việc xảy ra tôi gặp
cậu ấy trước thì bây giờ đã không đến nỗi để Phiên Phi phải chịu ấm ức.”
“Đừng nói linh tinh, việc đó liên quan gì đến bà. Từ đầu tôi
đã nhắc nhở nó cái thằng Đới Thời Phi đó không được rồi, nó vẫn khăng khăng đi
đến cùng một con hẻm tối tăm. Bây giờ đâm vào bức tường, là tự nó gây ra thôi.”
Bố luôn nói đúng, sự thật thường khó nghe. Tôi buồn bực đến
mức hận không thể đi tìm một bức tường thật rồi đâm đầu vào, bất tỉnh nhân sự
thì sẽ không phải nghĩ đến những chuyện phiền não này nữa.
Thất tình không phải chuyện gì quá to tát, những cái đã qua
cứ để cho nó qua, hãy tin tưởng phía trước luôn có những điều tốt đẹp đang chờ
bạn. Câu nói này tôi đã từng dùng để an ủi người khác, giờ lặng lẽ trong bóng
tối tụng niệm cho chính mình nghe. Yên Phiên Phi, không có gì to tát cả, hãy để
nó qua đi, phía trước sẽ có người tốt hơn bội phần đang chờ đợi mày!
Phía trước sẽ có người tốt hơn ư? Tôi không biết nhưng vẫn
muốn cho mình một tia hy vọng. Có người nói, hy vọng là tài sản lớn nhất trong
cuộc sống, thất vọng là vụ phá sản lớn nhất trong cuộc đời. Tôi mới hai mươi
lăm tuổi, sao phải vì một Đới Thời Phi mà đẩy mình xuống vực sâu của sự phá sản
chứ?
Chu Nhất Minh cũng đến biểu dương tôi: “Không tồi, Bé bự,
xem ra khả năng chống đỡ của em tốt hơn anh nhiều. Nghĩ thông rồi thì tốt, hôm
nay anh trai mời em đi xem phim cho thư giãn đầu óc. Thấy thế nào? Anh trai có
tốt không?”
“Xì,