Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324344

Bình chọn: 10.00/10/434 lượt.

vui vẻ, hoạt bát như
xưa.

Tôi vì thế mà biểu dương anh ta: “Anh Nhất Minh, tinh thần
phấn chấn lên nhanh nhỉ, khả năng chống đỡ khá đấy!”

“Ghen tỵ à? Có cần theo anh trai học vài chiêu không, sau
này có thất tình không phải sợ nữa.”<>

“Anh là con quạ nói gở, phủi phui cái mồm anh! Em sẽ không
thất tình đâu, tình cảm của em và Đới Thời Phi càng ngày càng tốt.”

“Em đối với anh ta càng ngày càng tốt thì anh tin, còn anh
ta đối với em thì e là cần thêm một thời gian nữa. Bé bự, người có mắt đều nhìn
thấy em yêu anh ta nhiều hơn anh ta yêu em nhiều.”

“Thế thì sao, ít nhất anh ấy cũng có chút yêu em. Tình cảm
có thể dần bồi đắp, em sẽ dùng hết thời gian, tâm huyết và sức lực của mình để
bồi đắp cho tình yêu này.”<>

“Bé bự, vậy chúc em may mắn nhé!”

Vừa nhắc đến đã thấy Đới Thời Phi gọi điện, hẹn tôi tối nay
cùng ăn cơm. Cuộc điện thoại này đã chứng thực cho câu nói “tình cảm càng ngày
càng tốt” của tôi.

Tắt điện thoại, tôi chẳng còn hơi sức đâu mà quan tâm đến
Chu Nhất Minh. Một lát nữa Đới Thời Phi sẽ đến đón tôi, phải nhanh chóng về nhà
ăn mặc, trang điểm cho thật đẹp mới được.<>



12.

Trong bữa ăn, Đới Thời Phi tỏ ra không bình thường. Dường
như anh ấy có điều gì muốn nói, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn tôi nhưng lưỡng
lự mãi không dám nói.

Lúc đầu tôi cứ nghĩ mình có chỗ nào đó không đúng, ví dụ như
cài nhầm cúc áo hay trên mặt có vết gì nhọ, anh ấy muốn nhắc nhở nhưng ngại lại
thôi. Tôi liền kiểm tra một lượt từ đầu đến chân nhưng không thấy có gì bất
thường. Không kiềm chế được nữa, tôi bèn hỏi: “Anh có điều gì muốn nói với em
phải không?”

Anh ấy nhìn tôi, cuối cùng ấp a ấp úng nói: “Anh... Bạn gái
cũ của anh về nước rồi.”

Tôi ngây ra một lúc rồi cũng lắp ba lắp bắp: “Cô ấy về
nước... thì làm sao?”

Anh ấy cúi xuống, tránh ánh nhìn của tôi, im lặng một lúc,
cuối cùng cũng thú nhận: “Cô ấy muốn ở bên anh, anh cũng muốn cùng cô ấy làm
lại từ đầu. Cho nên... Yên Phiên Phi... anh xin lỗi!”

Anh ấy nhả từng từ như những tảng băng giá lạnh khiến cả cơ
thể tôi từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều như hoá đá, chỉ biết ngồi
ngây ra như một con ngốc.p>Đới Thời Phi vừa nhìn phản ứng của tôi vừa thận trọng giải
thích: “Anh biết, như thế thật không công bằng với em. Từ lúc quen biết em đến
giờ, em luôn đối xử tốt với anh, với gia đình anh. Lần trước mẹ anh bị ốm, may
mà có em chăm sóc chu đáo. Anh vô cùng biết ơn em, nhưng sự cảm kích không
giống tình yêu. Em cũng biết, anh chỉ yêu duy nhất một người, đó là bạn gái cũ
của anh. Bây giờ có cơ hội được cùng cô ấy làm lại từ đầu, bất luận thế nào anh
cũng không muốn bỏ lỡ. Yên Phiên Phi, anh biết anh có lỗi với em nhiều lắm. Anh
cũng không dám cầu xin em tha thứ. Em muốn mắng, muốn đánh, anh cũng xin chịu.
Xin em đừng kìm nén trong lòng, đừng để sinh bệnh như Nhậm Giai.”

Anh ta nói vậy chứng tỏ đang sợ sau khi chia tay, tôi sẽ bị
kích động đến mức theo gót Nhậm Giai.

Trong tích tắc đó, tôi thật sự muốn phát điên cho anh ta
xem, giống Nhậm Giai túm lấy vạt áo anh ta, giáng cho anh ta một cái tát nảy
lửa rồi mắng nhiếc “đồ vô lương tâm”. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, làm như thế chẳng
hay ho gì, dù sao tôi cũng không bị điên, không thể có những hành động làm mất
thể diện, không ra thể thống gì như thế.

Hơn nữa, tôi có tư cách gì mà mắng anh ta nhẫn tâm? Đúng,
anh ta lợi dụng tôi, nhưng là do tôi cam tâm tình nguyện để anh ta lợi dụng.

Tôi vẫn ngồi bất động không nói một lời, chỉ có biểu hiện
trên nét mặt biến đổi không ngừng theo dòng suy nghĩ. Có lẽ Đới Thời Phi sợ tôi
kích động quá mà trở nên ngớ ngẩn, liền khẽ lay lay người tôi. “Yên Phiên Phi,
em không sao chứ?”

Sao lại không sao? Trước khi đến đây, tôi còn khoe khoang với
Chu Nhất Minh tình cảm của tôi và Đới Thời Phi tốt đẹp thế nào, giờ bị sự thật
tàn nhẫn đâm một phát trúng tim. Còn tưởng anh ta hẹn tôi ăn cơm là để củng cố
thêm tình cảm, ai ngờ lại là bữa tiệc Hồng Môn, người ta đến để nói “anh đi
đường anh, tôi đi đường tôi”.

Thay đổi quá đột ngột, một chút hoà hoãn xung đột cũng không
có, khiến người ta có cảm giác từ trên trời rơi xuống mười ba tầng địa ngục
vậy. Tôi muốn được tức giận, muốn hất tung bàn ghế, ném bát, ném đũa, mắng
người, đánh người, thậm chí giết người - giết Đới Thời Phi chết ngay tại chỗ!
Thật khủng khiếp! Tôi thực sự muốn giết người.

Cũng may tôi đủ lý trí để xua đuổi những suy nghĩ ma quỷ đó.
Tôi không kéo bàn, ném bát, lại càng không mắng người, đánh người, giết người.
Tôi chỉ có chút không kìm lòng, kéo lấy anh ta và khóc. “Em đối tốt với anh như
thế, chẳng lẽ anh không có chút tình cảm nào với em sao?”

Đới Thời Phi tỏ ra bối rối: “Thật sự... vô cùng xin lỗi em!”

Tôi vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục van xin: “Vậy anh hãy cho em
một chút thời gian được không?”

“Yên Phiên Phi, em không nên lãng phí thời gian vì anh, tiếp
tục chỉ càng khiến em thêm đau khổ. Anh quyết định chi


XtGem Forum catalog