Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324323

Bình chọn: 7.00/10/432 lượt.

ết quả. Dự đoán ban đầu là người lấy sách
trên chuyến xe đó không phải là khách quen. Tôi có tức giận cũng vô ích, không
thể vì thế mà đem anh ta ra chém được, pháp luật sẽ chẳng tha đâu.

Bố tôi lại nói đỡ cho anh ta: “Được rồi, chỉ là một quyển
sách thôi mà! Tuy nó là vật kỷ niệm nhưng kỷ niệm thực sự của một người không
chỉ là vật chất. Mẹ con mãi mãi ở trong trái tim con, không có cuốn sách đó con
cũng không quên mẹ con. Có phải thế không? Đừng làm khó Chu Nhất Minh nữa!”

Thôi bỏ đi, tôi lúc nào cũng khoan dung, độ lượng mà, nương
tay cho Chu Nhất Minh lần này vậy. Anh ta tỏ vẻ cảm động đến rơi nước mắt: “A
Phi, anh mua quyển Ba trăm bài thơ Đường mới đền em nhe? Mua
mười quyển cũng được.”

Tôi phì cười, tôi cần mười quyển giống nhau làm gì chứ? Có
thể ăn hay mặc được không? Có thể trải ra nằm hay đắp lên người được không?

“Thế anh mời em đi ăn nhận lỗi vậy. Nhưng xin em đừng chém
anh nặng quá nhé! Tháng này anh vẫn chưa được lĩnh lương.”

“Vậy đợi anh lĩnh lương rồi hãy nói, em không chém... không
chém mới là lạ.”

Mất toi cuốn sách kỷ niệm rồi, thế nào cũng phải chém anh ta
một trận! Chu Nhất Minh, cứ chuẩn bị tinh thần tháng này làm thẻ thanh toán cho
ta đi, ta sẽ khiến tim gan phèo phổi của ngươi đau chết thôi!



11.

Bữa ăn tạ tội của Chu Nhất Minh hôm đó, tôi đặt một phòng ở
nhà hàng Tiếu Giang Nam.
Tôi đi cùng Đới Thời Phi, gọi thêm Điền Tịnh và Đỗ Uy, sẵn sàng mài đao xoèn
xoẹt hướng về Chu Nhất Minh.<>

Chu Nhất Minh đi cùng mỹ nhân. Đại mỹ nhân vẫn xinh đẹp như
xưa, tôi để ý thấy ánh mắt Đới Thời Phi khựng lại vài giây khi nhìn thấy cô ta.
Tôi biết rõ đàn ông nhìn thấy phụ nữ đẹp cũng đều phản ứng như vậy nhưng trong
lòng vẫn thấy xót xa.

Tất cả những người có mặt ở đây, ngoài Đới Thời Phi, còn lại
đều đã biết nhau từ buổi du thuyền lần trước, cho nên sau khi mọi người ổn định
chỗ ngồi, tôi liền giới thiệu trước cho anh ấy một lượt.

Chu Nhất Minh mỉm cười bắt tay Đới Thời Phi. “Nghe Yên Phiên
Phi nhắc đến anh đã lâu. Bảo vệ tiến sĩ bên Mỹ về, học vấn nhất định uyên thâm
rồi. Tôi chỉ học hết phổ thông, cũng coi như xoá mù chữ thôi.”

“Đâu có, đâu có, cậu quá khen rồi!”

“Xin giới thiệu một chút, đây là bạn gái của tôi, tên Nhậm
Giai.”

Chu Nhất Minh giới thiệu bạn gái với Đới Thời Phi, anh ấy
lịch sự mỉm cười chào hỏi nhưng Nhậm Giai lại trân trân nhìn anh ấy, không một
chút phản ứng. Biểu hiện trên mặt cô ta rất lạ, như thể hồn vía bay lên mây,
lại như thể đang mộng du, trông rất ngớ ngẩn.

Đúng lúc Điền Tịnh ngồi xuống bên phải Nhậm Giai, không kìm
được liền huơ huơ tay trước mặt cô ta, nói: “Nhậm Giai, cô không sao chứ?”

Nhậm Giai không nói gì, cứ ngây ra nhìn Đới Thời Phi, hết
nhìn lên lại ngó xuống. Nhìn một hồi rồi bỗng nhiên vành mắt đỏ hoe. “Anh đã từ
Mỹ trở về... Cuối cùng anh cũng trở về rồi!”

Câu nói này dường như có một nguồn gốc sâu xa, cô ta và Đới
Thời Phi lẽ nào là người quen cũ? Cô ta không phải là người yêu cũ của anh ấy
đấy chứ? Tôi lập tức quay sang nhìn Đới Thời Phi, ánh mắt có ý dò xét, nghi
vấn. Nhưng anh ấy lại tỏ ra không hiểu gì, lắc đầu nói với tôi: “Anh không quen
cô ấy, trước nay chưa từng gặp cô ấy.”

Giọng nói mơ hồ của anh ấy khiến Nhậm Giai khóc nức nở. Cô
ta vừa khóc vừa bổ nhào về phía Đới Thời Phi, túm lấy vạt áo anh ấy, không chịu
buông. “Anh không quen biết em, anh lại có thể nói không quen biết em! Anh đi
Mỹ rồi thì quên luôn cả em. Chiếc cà vật anh đang đeo là năm đó em đã tặng anh,
đồ anh vẫn dùng mà người đã quên rồi sao? Anh thật nhẫn tâm, thật quá nhẫn
tâm!”

Đới Thời Phi lại càng tỏ ra không hiểu chuyện gì. “Chiếc cà
vạt này là tự tay tôi mua mà, sao lại biến thành cô tặng tôi? Tiểu thư, có phải
cô nhận nhầm người rồi không?”

Lời của anh ấy như đổ thêm dầu vào lửa, Nhậm Giai khóc càng
to, giáng một cái tát nảy lửa vào mặt Đới Thời Phi, luôn miệng mắng nhiếc: “Anh
là đồ không có lương tâm, không có lương tâm, không có lương tâm...”

Đừng nhìn dáng vẻ liễu yếu đào tơ thường ngày của Nhậm Giai,
lúc này trông cô ta dữ tợn như con hổ cái mất kiểm soát. Cô ta chết cũng không
chịu buông Đới Thời Phi, vừa khóc vừa đánh mắng, mấy người chúng tôi cùng chạy
sang can ngăn mà không được.

Trong phòng náo loạn, bàn ghế nghiêng ngả, xô lệch, bát đũa
rơi xuống đất vỡ mất vài cái. Ầm ĩ đến mức nhân viên phục vụ phải đẩy cửa bước
vào xem thế nào, liền trông thấy ngay cảnh tượng hỗn loạn. Ngoài cửa lập tức có
bao nhiêu cái đầu ngó vào xem. Nhậm Giai ầm ĩ một hồi rồi đột nhiên hai mắt
nhắm lại, ngất xỉu. Trò chơi này không biết đến bao giờ mới kết thúc đây?

Không cần phải nói, bữa cơm hôm đó coi như đi tong. Chu Nhất
Minh gọi 120 đến chở Nhậm Giai đang hôn mê vào bệnh viện, mấy người còn lại lên
xe của Đới Thời Phi theo sau. Ở trên xe, anh ấy vẫn chưa hết sợ hãi: “Thật sự
tôi không biết cô ấy, tại sao cô ấy cứ túm lấy tôi không chịu buông chứ? Giải
thích thế nào cũng không đượ


Disneyland 1972 Love the old s