Disneyland 1972 Love the old s
Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324282

Bình chọn: 8.00/10/428 lượt.

trái
tim anh. Nói cho cùng, tôi cũng vì bản thân mình, vì tương lai của mình nên mới
cố gắng chịu khổ, chịu nhục.

Cảm giác tội lỗi
trong ánh mắt của Đới Thời Phi dần dần xen lẫn sự xúc động: “Yên Phiên Phi, em
đúng là một cô gái tốt. Cám ơn em đã bao dung anh! Anh sẽ cố gắng quên đi quá
khứ và nhìn vào tương lai.”

Anh ấy nói rất cô
đọng nhưng tôi có thể hiểu được những gì anh ấy muốn nói. Con đường tình ái của
tôi có phải bắt đầu bước vào mảnh đất của hy vọng rồi không?

Bệnh cảm cúm của
bà Đới coi như đã khỏi, mối quan hệ giữa tôi và Đới Thời Phi cũng tiến thêm một
bước lớn, không còn khách khí như ban đầu nữa. Bây giờ chúng tôi đã có vẻ giống
một đôi đang yêu nhau, bắt đầu tay trong tay hẹn hò rồi.

Điền Tịnh hỏi tôi
khi nào thì hôn nhau, tôi ngượng chín cả mặt. “Làm sao mình biết được! Cái này
có phải mình nói là được đâu.”

Cô ấy có vẻ thất
vọng: “Hai người tiến triển chậm quá, không biết phía Chu Nhất Minh giờ thế nào
rồi. Cậu có tin tức gì của anh ta không?”<>

“Không có, lần
trước anh ta đến mượn cuốn Ba trăm bài thơ Đường rồi mất tăm
mất tích. Gần đây mình không gặp anh ta lần nào. Lạ thật, có vẻ không bình
thường chút nào! Cái tên đó trước đây cứ cách ba, bốn hôm lại sang quấy rầy
mình.”

“Ngày trước người
ta chưa có người yêu nên đành phải đến làm phiền cô bạn thanh mai trúc mã là
cậu. Giờ người ta có đại mỹ nhân bên cạnh rồi thì còn cần gì đến cậu nữa! Xem
ra, mối quan hệ giữa anh ta và mỹ nhân tiến triển rất tốt, có khi đến giai đoạn
môi chạm môi rồi cũng nên.”

Không phải chứ,
tôi không tin Chu Nhất Minh lại lợi hại như thế. Trước đây anh ta chưa từng
theo đuổi co gái nào, lần đầu tiên bước vào tình trường lại gặp phải một mỹ nhân
cao tay nhường ấy. Lính mới như anh ta khó có thể đối phó được với “cô nương
thần kinh” ấy, sóng gió tình trường vẫn còn gian truân lắm!

Tôi gọi điện cho
Chu Nhất Minh, định quan tâm hỏi han anh ta một chút. Trước tiên hỏi han tình
hình anh ta ngâm cứu cuốn Ba trăm bài thơ Đường đến đâu rồi.
Anh ta ậm à ậm ừ chẳng hiểu thế nào. Bỗng cảm thấy không ổn, tôi liền hỏi: “Anh
nói thật đi, xảy ra chuyện gì với cuốn sách của em rồi?”

Lúc này anh ta
mới thú nhận, cuốn Ba trăm bài thơ Đường đó anh ta không cẩn thận
đã làm mất rồi. Anh ta định nỗ lực nghiên cứu nên đi đâu cũng mang theo, kết
quả là để quên trên xe buýt.

Bình thường Chu
Nhất Minh rất ít khi đi xe buýt, anh ta thích đi xe đạp hơn, chỉ cần trời không
mưa là đạp xe đi làm, nói là vừa bảo vệ môi trường vừa rèn luyện sức khoẻ. Kết
quả của việc thỉnh thoảng ngồi xe buýt đó đã làm mất cuốn sách của tôi.

Tôi tức gần chết.
Chẳng trách thời gian này không thấy mặt mũi anh ta đâu, hoá ra là cố tình
tránh mặt tôi. Anh ta đáng mất cuốn Ba trăm bài thơ Đường của tôi,
lại còn là cuốn sách mẹ tôi tặng hồi mới vào trung học nữa chứ. Trên cuốn sách
vẫn còn nét chữ của bà: Phúc hữu thi thư khí tự hoa[17'> -
Quà tặng con gái yêu Phiên Phi.

[17'> Có nghĩa
là: Trong lòng có thơ ca thì tinh thần rạng rỡ.

Bà luôn hy vọng
tôi đọc nhiều thơ hơn, tương lai sẽ “phúc hữu thi thư khí tự hoa”. Từ nhỏ bà đã
dạy tôi học thuộc lòng thơ Đường, từ Tống. Sau khi tôi đi học, nhận được mặt
chữ rồi, bà liền mua cuốn Ba trăm bài thơ Đường, Ba trăm
bài từ Tống... dày như cục gạch cho tôi đọc, hy vọng nó có thể nuôi dưỡng
tôi trở thành người có khí chất thanh cao.

Nhưng thật xấu
hổ, tôi đã phụ lòng kỳ vọng của bà. Tuy vẫn còn lưu lại chút ít nhưng không thể
xem là có “khí chất thanh cao” được. Tôi tự cảm thấy nguyên nhân chủ yếu là do
thân hình “châu tròn ngọc sáng” của mình, cơ thể béo ị luôn khiến người ta có
cảm giác ăn không ngồi rồi, đầu óc toàn bã đậu, rất khó để có được cái gọi là
khí chất thanh cao. Trước đây tôi cũng từng cố gắng nuôi dưỡng khí chất của
mình, nhất là hồi mười lăm, mười sáu tuổi, sau khi đọc Hồng lâu mộng đến
mê mẩn, tôi còn ngớ ngẩn rập khuôn học theo những cử chỉ tao nhã trong sách.

Ví dụ như bắt
chước Diệu Ngọc gom tuyết đọng trên cánh hoa mai về pha trà. Tôi đợi đến hôm có
tuyết liền vác chiếc bình gốm ra thử. Bồn hoa dưới toà nhà không có cây mai,
tôi liền lấy cây nhãn để thay thế, dù sao cũng na ná như nhau. Kết quả là bị
trượt tuyết ngã lộn cổ, chiếc bình gốm bị vỡ tan tành không nói làm gì, suýt
chút nữa chiếc eo thon thả của tôi còn bị trẹo. Chu Nhất Minh đang chơi trò ném
tuyết với mọi người ở bên cạnh, thấy tôi ngã còn cười nói: “Bé bự ơi, cẩn thận
không trẹo eo đấy... nhưng em thì làm gì có eo. Em có eo ở đâu nhỉ? Đợi anh đốt
đèn lồng lên tìm thử xem sao.” Tôi tức quá liền nặn một nắm tuyết lớn nhét vào
cổ áo anh ta, khiến anh ta lạnh đến mức nhăn nhó mặt mày.

Một ví dụ khác,
Đại Ngọc đã từng khóc thương, chôn cất những cánh hoa tàn. Cạnh nhà tôi có một
cây bưởi, mỗi năm cứ độ xuân về, trên cây lại ngập tràn những đoá hoa trắng
muốt, hương thơm ngào ngạt, hễ có cơn gió thổi qua, những cánh hoa lại rơi
xuống như tuyết. Những cánh hoa trắng muốt bay la đà trong gió trông rất đẹp