
với người đang trong quá trình điều trị
hoá chất thì một lần bị cảm nhẹ cũng có thể đe doạ đến tính mạng. Đối với những
bệnh nhân ung thư, sức đề kháng với virus vốn đã kém, một khi bị virus cúm tấn
công bất ngờ, hàng rào miễn dịch vốn đã mong manh bị tan vỡ thì chỉ có đi đời
nhà ma. Cho nên khi bà Đới bị cảm, cả nhà Đới Thời Phi không dám lơ là chút
nào.
Đới Thời Phi xin
nghỉ phép một tuần để về nhà đưa bà đi khám bệnh, uống thuốc. Người bình thường
bị cảm thì chỉ một tuần là khỏi, nhưng vì hệ miễn dịch của bà kém nên bệnh
thuyên giảm rất chậm, lại còn bị ho, nghẹt mũi khó chịu.
Là bạn gái của
Đới Thời Phi, hằng ngày, sau khi tan làm tôi vội vàng chạy sang nhà anh ấy, đến
một cái là lao vào bếp nấu những món xúp vừa dễ tiêu vừa bổ dưỡng cho bà bồi bổ
sức khoẻ. Về mặt này, tôi rất có kinh nghiệm. Hồi mẹ đẻ tôi bị ốm nặng, tôi đã
nghiên cứu và nấu những món xúp rất ngon. Bà Đới không thấy ngon miệng, cái gì
cũng không muốn ăn nhưng tôi nấu xúp thì bà ăn được nhiều hơn một chút. Thật nở
mày nở mặt! Bà khen tôi nấu ăn ngon, còn nói thời buổi này thật khó tìm được
một cô gái chịu vào bếp, bà rất hài lòng vì con trai bà đã tìm được một người
như thế.
Bà Đới tuy bị ốm
nhưng tinh thần vẫn minh mẫn, bà đã khen ngợi tôi rất nhiều. Bà mà khen nữa,
chắc tôi phổng mũi lên mất.
Đới Thời Phi vì
thế rất biết ơn tôi. Hết tuần nghỉ phép, anh ấy đã trịnh trọng giao phó mẹ mình
cho tôi. Anh ấy nói: “Yên Phiên Phi, anh giao mẹ cho em. Chắc chắn em sẽ khiến
anh yên tâm mà, đúng không?”
Vì sự tin tưởng
của Đới Thời Phi và vì muốn anh ấy yên tâm nên bất luận thế nào tôi cũng không
thể phụ lòng tin của anh ấy. Đới Thời Phi đi rồi, hằng ngày sau khi tan làm tôi
vẫn chạy đến nhà họ Đới trình diện, như một nàng dâu hiếu thảo bận rộn nấu
nướng trong bếp một hồi, sau đó bưng bát xúp lên đưa cho bà Đới ăn, thường sau
mười giờ tối tôi mới về nhà.<>
Bố tôi có thói
quen ngủ sớm dậy sớm, hằng ngày cứ chín giờ ba mươi là ông đi ngủ, thế nên khi
tôi về đến nhà thì ông đã ngủ mất rồi. Buổi sáng đúng sáu giờ ba mươi ông dậy,
đi bộ ra công viên gần nhà tập thể dục một tiếng, sau đó ăn sáng rồi thong dong
về nhà. Lúc đó thì tôi đã đi làm rồi.
Mấy ngày liền lão
nhân gia không thấy mặt mũi con gái rượu đâu, trong lòng cũng có chút ấm ức,
hôm nay gọi điện cho con gái hỏi: “Tối nay con về nhà ăn cơm chứ?”
“Bố, không phải
bố không biết, mẹ của Đới Thời Phi đang bị ốm, con phải đến chăm sóc giúp nên
không về nhà ăn cơm đâu, bố và dì Thạch cứ ăn đi.”
Bố tôi không hài
lòng chút nào, nói: “Nuôi con gái đúng là nuôi hộ người ta, còn chưa gả đi mà
đã một lòng hướng về người ta rồi. Sao không ở luôn bên ấy đi, còn về nhà làm
gì?”
Đương nhiên biết
bố nói thế là đang giận dỗi nhưng hôm nay sau khi đến nhà họ Đới, bà Đới ngỏ ý
muốn tôi ngủ lại, nói là ngày nào tôi cũng về một mình đêm hôm khuya khoắt như
thế bà không yên tâm, chi bằng mang vài bộ quần áo đến đây ở tạm một thời gian.
Tất nhiên tôi sẵn
sàng nhưng bố tôi lại không đồng ý. Ông còn nổi cáu: “Không được, tuyệt đối
không được. Con nên nhớ là bố sẽ không đồng ý cho con chuyển sang nhà họ Đới ở.
Sau khi con và cái tên Đới Thời Phi gì gì đó yêu nhau, con toàn sang đó thay nó
chăm sóc mẹ nó, còn bố thì vẫn chưa biết mặt mũi nó thế nào. Làm bạn trai như
thế mà được à? Toàn là con sang đó, còn nó ngay cả một lần đến thăm hỏi xã giao
cũng không. Con gái ngốc nghếch ơi, con như thế có khác gì đồ bỏ đi không ai
thèm lấy chứ, có hiểu không hả?”
Những lời bố nói
tuy không lọt tai nhưng tất cả đều là sự thật. Tôi luôn chống đối, cãi lại ông
nhưng lần này một từ cũng không nói lại được.
Kể cũng đúng, tôi
chăm sóc mẹ Đới Thời Phi ốm bao nhiêu ngày trời như thế nhưng anh ấy không bao
giờ nhắc đến chuyện thăm hỏi, ra mắt bố tôi. Trước đây tôi không để ý đến mấy
chuyện này, giờ đã được bố nhắc nhở.
Khi bà Đới một
lần nữa thúc giục tôi qua đó ở vài hôm, tôi đã khéo léo chuyển lời của bố tôi
tới bà, bà vội vàng tỏ ý xin lỗi, nói gia đình bà tuyệt đối không có ý chậm
trễ, chỉ vì lần này sức khoẻ của bà không được tốt nên Đới Thời Phi vẫn chưa
thu xếp qua đó chào hỏi được, đợi cuối tuần này Đới Thời Phi về, bà nhất định
sẽ bảo anh ấy sang nhà tôi ra mắt.
Quả nhiên, Chủ nhật
Đới Thời Phi xách quà sang nhà tôi chào hỏi.
Trước đó tôi đã
làm công tác chuẩn bị rồi, bảo anh ấy lựa mua những đồ bố tôi thích: hai chai
rượu ngũ lương[14'> và một cây thuốc lá Trung Hoa. Về lý mà nói,
một người chỉ thích rượu và thuốc lá như bố tôi nhìn thấy hai thứ này thì mắt
phải sáng lên mới đúng, ai ngờ lão nhân gia tự nhiên lại đổi tính đổi nết, đối
với rượu thuốc thì lạnh nhạt hờ hững, chỉ nhìn chằm chằm vào Đới Thời Phi,
chẳng khác gì hai cái đèn pha, nhìn rất khó chịu, trán Đới Thời Phi bất giác vã
mồ hôi.
[14'> Loại rượu
trắng nổi tiếng ở Tứ xuyên làm bằng năm loại lương thực.
Bố tôi chẳng thèm
khách khí, nói thẳng vào vấn đề: “Cậu và con gái tôi biết nhau qua giới thiệu,
cậu thấy