XtGem Forum catalog
Ai Là Định Mệnh Của Ai

Ai Là Định Mệnh Của Ai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324272

Bình chọn: 8.5.00/10/427 lượt.

hạng người, những kẻ
quái thai cũng không ít nhưng đại mỹ nhân này đúng là không tiêu hoá nổi. Quá
bá đạo! Chuyện bé cỏn con bằng hạt vừng cũng khiến cô ta giận dỗi bạn trai nửa
ngày trời, thật sự còn hơn cả Lâm Đại Ngọc!

Khi ăn cơm, người đẹp lại khiến tôi mở rộng tầm mắt, cô ta
không ăn cơm cũng không ăn thức ăn, chỉ húp canh. Nói là ăn canh có thể làm
sách dạ dày, giữ cho cơ thể luôn khoẻ mạnh. Một bát cách tảo tía to uỵch ở trên
bàn một mình cô ta ăn hết, chỗ đó chí ít cũng phải được ba, bốn bát cơm.

Tôi như bị hóc xương cá không nhổ ra không chịu được nhưng
vẫn phải cố nhịn không nói gì trước lòng dạ hẹp hòi của cô ta. Cuối cùng cũng
đợi được đến lúc cô ta vào nhà vệ sinh, tôi bắt đầu xổ: “Chu Nhất Minh, đại mỹ
nhân mà anh tìm được cũng khá thật đấy, “ngựa không ăn cỏ thì sẽ toi”, cô ta
chẳng ăn cái gì cả!”

“Sao lại không ăn cái gì, cô ấy chỉ ăn hơi ít thôi. Em cứ
nghĩ ai cũng giống mình chắc, mua con gà quay một mình ngồi gặm hết già nửa. Bé
bự ơi, em ăn tốt quá đấy, nuôi mình em tốn bằng bốn, năm người như cô ấy.”<>

Anh ta bảo vệ người đẹp của mình, còn vừa nói vừa giẫm lên
chân tôi. Tôi tức quá cười đểu. “Anh Nhất Minh, em thấy cô ta cứ không ăn thế
này sẽ sớm thành tiên thôi. Chúc mừng anh tìm được một nàng tiên! Nhưng người
đẹp hay ghen tuông như thế, sau này tốt nhất xung quanh anh trong vòng ba thước
chớ có người khác giới, không thì e sẽ khó sống lắm.”<>

Anh ta đã không cho là đúng lại còn tự hào nói: “Ghen cũng
tốt, điều đó chứng tỏ cô ấy yêu anh, quan tâm đến anh. Anh không sợ cô ấy ghen,
chỉ sợ không then thôi. Có người đẹp ghen vì mình thì chứng tỏ người đàn ông đó
thành công.”

Điền Tịnh lẩm bẩm chỉ để tôi nghe thấy: “Đồ thần kinh thì
có! Chuyện nhỏ mà cũng khóc cả buổi, nói dễ nghe thì là tình cảm quá dạt dào,
còn nói khó nghe thì là đồ thần kinh.”

Tôi cũng nghĩ vậy. Chu Nhất Minh tính nết tuỳ tiện, cẩu thả
lại vớ phải một cô gái vừa đa sầu đa cảm, hay khóc lóc như trẻ con, nghi ngờ
lung tung, xem ra sau này anh ta có mà đầy tội.



9.

Sau hôm đi du thuyền về, Chu Nhất Minh mò đến nhà tôi mượn
quyển Ba trăm bài thơ Đường thật. Tôi vừa tức vừa buồn cười.
“Hồi thi đại học có thấy anh chăm chỉ như thế đâu? Cấp ba cũng không thấy nỗ
lực nghiên cứu gì, đến nỗi trượt đại học.”

Anh ta cười cợt
nhả. “Sao so sánh như thế được, đại học thì có gì thú vị? Giờ anh trai chỉ vì
người đẹp nên mới khổ luyện thôi.”

Thành tích học
tập của Chu Nhất Minh từ nhỏ đã chẳng ra gì. Thực ra không phải anh ta dốt,
nhưng có trời mới biết làm thế nào để nhét mấy quyển sách vào đầu anh ta được.
Cô giáo Thường dạy Ngữ văn lớp anh ta hồi tiểu học mỗi lần nhắc đến anh ta đều
dở khóc dở cười, bởi vì anh ta nổi tiếng là chúa viết sai.

Buồn cười nhất là
có một bài tập ngữ văn yêu cầu phải viết hai câu thành ngữ liên quan đến động
vật. Anh ta viết: “Con ngỗng bay lên cung trăng” (viết đúng là “Hằng Nga bay
lên cung trăng”[12'>) và viết “Con rết mà về” (viết đúng là “Không công mà về”,
“Về không công”[13'>). Cô giáo Thường tức quá lôi anh ta lên văn phòng mắng cho
một trận, còn bắt anh ta viết bản kiểm điểm nữa.

[12'> Trong tiếng
Trung, từ “con ngỗng” và “Hằng Nga” đọc hơi giống nhau.

[13'> Trong tiếng
Trung, từ “con rết” và “không công” đọc giống nhau.

Vừa nhìn bản kiểm
điểm anh ta đưa, cô giáo Thường đã tức còn tức hơn. “Cô giáo Thường, em sai
rồi...” Đấy, vừa viết đã sai, bản kiểm điểm này coi như chẳng có tác dụng gì.

Cho đến tận bây
giờ thỉnh thoảng anh ta vẫn mắc lỗi một cách hài hước như thế.

Nhà anh ta ở tầng
một nên trước cửa có khoảng đất rộng hơn một chút. Mẹ anh ta sau khi nghỉ hưu,
chán không có việc gì làm liền cải tạo chỗ đất trống đó thành một khoảng sân
nhỏ, ngoài trồng cây cảnh bà còn nuôi vài con gà. Thường ngày Chu Nhất Minh rất
thích ăn trứng gà, chiên hấp hầm nấu thế nào anh ta cũng ăn tuốt. Vì thế mẹ anh
ta nuôi mấy con gà đẻ trứng để ngày nào anh ta cũng có trứng ăn.

Hôm con gà mái
nhà anh ta đẻ trứng lần đầu tiên, anh ta vui mừng hớn hở khoe trên blog là: “Mẹ
già nhà tôi bắt đầu đẻ trứng rồi”, ha ha ha ha...

“Gà mái” anh ta
lại viết thành “mẹ”, tôi nhìn thấy mà cười vỡ cả bụng, ha ha ha ha! Tôi chạy đi
tìm bà Chu “mật báo”, bà liền quay sang cốc vào đầu cậu ấm một cái, mắng: “Tên
tiểu tử chết tiệt này, mẹ của con làm sao đẻ được trứng? Nếu có đẻ được thì
đúng là kiếp này đã trót đẻ ra một quả trứng thối là con thôi.”

Sau khi Chu Nhất
Minh cầm cuốn Ba trăm bài thơ Đường về, tôi liền gọi điện cho
Điền Tịnh, kể cho cô ấy nghe chuyện tiếu lâm này. Cô ấy nghe vẻ rất thích thú.
“Wow, Chu Nhất Minh lần này quyết tâm nghiên cứu thơ ca cơ đấy. Đợi vài hôm nữa
gọi anh ta đến, kiểm tra xem học hành tiến bộ đến đâu rồi.”

Tôi đương nhiên
tán đồng. Nhưng mấy hôm sau tôi chẳng có thời gian mà quan tâm xem anh ta tiến
bộ hay chưa bởi vì nhà họ Đới có chuyện, bà Đới bị cảm.

Cảm cúm không
phải là bệnh gì nghiêm trọng, nhưng đối