
mặt cô ấy lộ vẻ
không vui, khuông mặt xinh đẹp giống như được phủ lên một lớp băng giá. “Em
không thích chơi trò này, mọi người cứ chơi đi.”
Tôi và Điền Tịnh nhìn nhau, cô không thích chơi trò này thì
đến đây làm gì? Phí tiền quá!
Người đẹp không lên thuyền thì đương nhiên Chu Nhất Minh
cũng không lên, anh ta như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đấy của cô bạn gái xinh đẹp.
Bọn họ quyết định theo xe du lịch đến bãi tập kết ở cuối chặng du thuyền rồi ở
đó vừa loanh quanh đi dạo vừa đợi chúng tôi lên bờ.
Ba chúng tôi ngồi lên hai con thuyền cao su, thuận theo dòng
sông xuôi xuống.
Đồng loạt hai, ba chục chiếc thuyền cùng rẽ nước, nhộn nhịp
lạ thường. Dù quen biết hay không, đã đi chơi đều là cùng nhau tìm niềm vui,
bạn một mái chèo, tôi một mái chèo, khua khua, nước sông bắn tung toé. Mới đi
được nửa chặng đường, quần áo tôi đã ướt như chuột lột. Sau đó khi đi qua đoạn
nước chảy xiết, tôi không cẩn thận bị lật thuyền, ngã bổ nhào xuống nước. Đôi
Điền Tịnh và Đỗ Uy có hai bộ mái chèo nên đã chèo về đích sớm, không ai để ý
đến tôi, tôi đành phải tự cứu lấy mình.
Nước sông không sâu, chỉ cao đến thắt lưng, tôi không đến
nỗi bị chết đuối nhưng thuyền cao su bị lật thì rất nặng, một mình tôi làm sao
lật lại được. May thay có hai người con trai chèo thuyền ngang qua, họ đã giúp
tôi một tay, vì thế tôi có thể tiếp tục chèo thuyền, không đến mức phải tự lội
về đích.
Khi lên bờ, cả người tôi ướt sũng như thể vừa bơi về chứ
không phải chèo thuyền. Điền Tịnh thấy thế thì cười ngặt nghẽo, trêu: “Sao lại
ướt như chuột lột thế, cậu đến đây để chèo thuyền hay để bơi đấy hả?”
“Cậu còn nói nữa! Có lão bạn trai thì mất nhân tính, bạn gái
là cậu thì còn mải yêu đương đắm đuối với Đỗ Uy. Người ta giữa đường bị lật
thuyền chẳng có ai cứu, lần sau không thèm đi chơi với mấy người nữa!”
Điền Tịnh không có nghĩa khí, Chu Nhất Minh còn không có
nghĩa khí hơn, anh ta và đại mỹ nhân không biết biến đâu rồi.
Khốn kiếp! Ba lô và quần áo của tôi đều gửi ở phòng gửi đồ.
Nhậm Giai nói không muốn xuống nước, tôi đã có lòng có dạ đưa chìa khoá cho Chu
Nhất Minh giữ, để nếu bọn họ buồn thì mở tủ đồ của tôi ra lấy MP5 mà nghe nhạc
hay xem phim.
Vì lợi ích của người khác mà mình chịu thiệt thòi, muốn mở
tủ đồ lấy bộ quần thay mà không thấy bóng dáng hai người đó đâu.
Tức quá, tôi liền lấy điện thoại của Điền Tịnh gọi, vừa mở
miệng đã mắng té tát: “Chu Nhất Minh, anh chết ở đâu thế hả? Em đang ướt như
chuột lột đây này, không thay được quần áo, em mà ốm ra đấy thì anh đi mà mua
thuốc, trả cả phí dưỡng bệnh, phí thu nhận và phí tổn thất tinh thần nữa nhé!”
Anh ta lại còn kể khổ với tôi, nói Nhậm Giai đang giận dỗi.
Cô ấy cứ đứng dựa vào thân tre ở phía sau sườn núi, khóc nức khóc nở, anh ta
phải làm đủ trò cô ấy mới nín.
“Em đừng rối lên nữa, bọn anh sẽ qua đấy ngay.”
Chẳng còn cách nào, tôi đành phải đứng đợi trong bộ dạng ướt
như chuột lột. Lúc này hướng dẫn viên đã sắp xếp cho mọi người vào khu nhà vườn
gần đó ăn trưa rồi, Điền Tịnh phái Đỗ Uy đi trước chiếm chỗ, còn cô ấy ở lại
cùng tôi chờ Chu Nhất Minh và bạn gái.
Nói là quay lại ngay nhưng đợi một lúc lâu mới thấy hai
người lững thững đi đến. Nhậm Giai đúng là vừa khóc xong, mắt mũi đỏ hoe, trông
rất tội nghiệp. Chu Nhất Minh đi bên cạnh chẳng khác gì một tên nô tài thận
trọng hầu hạ, phục dịch. Cũng không biết vừa nãy anh ta đã làm gì đắc tội với
người đẹp để cô ấy khóc lóc như thế.<>
Tôi còn bận lấy quần áo đi thay, không có thời gian để ý
chuyện của bọn họ, việc thám thính tin tức nhường cho Điền Tịnh chịu trách
nhiệm. Khi tôi từ phòng thay đồ đi ra, Chu Nhất Minh và Giai Nhậm đã vào khu
nhà vườn rồi. Điền Tịnh vẫn đứng đợi tôi, bộ dạng vô cùng thần bí, nói: “Cậu có
biết tại sao vừa nãy Nhậm Giai khóc không? Đều là vì cậu đấy.”
Tôi mắt tròn mắt dẹt tỏ vẻ không hiểu. “Sao lại tại mình?
Mình đắc tội với cô ấy khi nào?”
“Bởi vì trong mắt cô ấy, cậu và Chu Nhất Minh quá thân mật.
Trên đường cậu và anh ta cứ ghé sát tai nhau thì thà thì thầm, lại còn đưa chìa
khoá tủ đồ cho anh ta nữa, cô ấy ghen nên đã giận dỗi với Chu Nhất Minh, nói
tại sao cậu lại đưa chìa khoá cho anh ta, hai người có quan hệ gì mờ ám?”<>
Tôi nghe xong suýt ngất: “Không phải thế chứ? Sao cô ấy phải
chuyện bé xé ra to rồi ghen với mình? Cô ấy cần gì phải làm thế? Tuy không phải
tự chê mình nhưng nói thật, cô ấy đẹp hơn mình nhiều. Tại sao cô ấy còn thiếu
tự tin như vậy?”
“Mình cũng thấy quá vô lý, cậu ghen với cô ấy thì còn nghe
được. Cô ấy ghen với cậu thì có mà bị ấm đầu. Nhưng dù sao ghen cũng ghen rồi,
không muốn nhìn thấy cậu và Chu Nhất Minh nói cười vui vẻ trước mặt cô ấy cho
nên Chu Nhất Minh bảo mình nói với cậu là xin cậu hãy giúp anh ta, từ giờ cứ
mặc kệ anh ta, cố gắng không nói chuyện, có nói thì cũng tỏ ra nghiêm túc một
chút, đừng có cười rạng rỡ như hoa nở nữa, không người đẹp lại hiểu lầm.”
Tôi sống hai mươi lăm năm, đã gặp nhiều