
au khi tỉnh lại vẫn chưa thoát khỏi được cơn mơ ấy.”
“Có chuyện vậy sao? Đâu phải là bị trộm mất trí nhớ đâu mà …” Trương
Nhất Manh hoàn toàn không hiểu lời của anh ta nói: “Nhưng tại sao anh ta lại nhận nhầm tôi là mẹ của anh ta chứ?”
Trương Ninh Trí nói: “Không biết. Thực chất, Ninh Giản chưa từng gặp mẹ mình.”
“Hả?” Trương Nhất Manh kinh ngạc, ngơ ngác nhìn Trương Ninh Trí. Ai Là Mẹ Anh
Nhưng Trương Ninh Trí không giải thích thêm, chỉ nói: “Tôi sẽ nghĩ
cách chữa bệnh cho nó, tôi đã liên lạc với đứa em thứ hai của tôi rồi,
xem ra buổi chiều hôm nay phải dẫn nó đến bác sĩ tâm lí khám thử.”
Trương Nhất Manh có chút lo lắng, nói: “Nhưng tâm hồn của anh ta đang dừng lại ở một độ tuổi rất nhỏ, đến gặp bác sĩ tâm lí hình như không
thích hợp lắm?” ,
Trương Ninh Trí hời hợt nhìn Trương Nhất Manh, nói: “Cô cũng đã nói là ‘hình như’ mà?”
Trương Nhất Manh “ừm”” một tiếng, cảm giác giống như mình vừa phát
hiện được chuyện gì đó, xem ra quan hệ giữa Trương Ninh Trí và Trương
Ninh Giản không tốt như người ngoài nhìn vào, ít nhất, bây giờ Trương
Ninh Giản trở nên như vậy, Trương Ninh Trí không hề tỏ ra kinh ngạc hay
bối rối tí nào, thậm chí lo lắng cũng không có, xử lí rất bình thản,
giống như đang thực hiện nghĩa vụ cho có vậy.
Chưa từng gặp mẹ, có anh trai lại không được thương yêu, chàng trai này thật là đáng thương.
Trương Nhất Manh nhìn thoáng qua Trương Ninh Giản đang chăm chú đọc Harry Poter, nhẹ nhàng thở dài.
***
“Hey, Nhất Manh, hôm nay tớ đến làm việc mới biết cậu đã từ chức, hỏi ba và y tá trưởng, chẳng ai chịu nói ra nguyên nhân cả … Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Trương Nhất Manh vừa ăn sáng xong đã nhận được điện thoại của Tề Phỉ, Tề Phỉ là bạn tốt của cô … Tuy là bạn tốt nhưng ban đầu hai người quen
biết cũng lắm gian nan, thật ra Trương Nhất Manh và Tề Phỉ đều được
tuyển vào bệnh viện cùng một đợt, tuổi cũng xấp xỉ nhau, hơn nữa cùng là người không biết đề phòng, cho nên không lâu sau thì phát hiện đối
phương cũng dùng quan hệ để vào làm việc trong bệnh viện, sau đó thì
phát triển tình cảm bạn bè đến nay.
Nhà của Trương Nhất Manh ở thành phố C, sau khi đến học đại học ở
thành phố A, cô nhờ cậu của mình để vào bệnh viện nhân dân, Tề Phỉ thì
bảo là dựa vào ba của mình, Trương Nhất Manh ở thành phố A chẳng có mấy
bạn bè, bạn học đều đường ai nấy đi cả, mà Tề Phỉ thì cũng xấp xỉ tuổi
với cô, cho nên từ ban đầu dạo phố, mua sắm, sau này dần dần trở thành
bạn bè tốt nhất của nhau.
Có điều, một năm trôi qua, Trương Nhất Manh mới phát hiện, thì ra là ba của Tề Phỉ là viện trưởng của bệnh viện này …
Trương Nhất Manh vốn muốn nói cho Tề Phỉ biết chuyện gì đang xảy ra,
nhưng chợt nghĩ, chuyện thế này, không biết còn hơn, nếu không thì viện
trưởng và y tá trưởng cũng không giấu diếm Tề Phỉ, dù gì nhà họ Trương
cũng không hiền lành gì …
Trương Ninh Trí nhận điện thoại xong thì bỏ đi, Trương Ninh Giản vẫn
đang đọc sách, Trương Nhất Manh nhìn thoáng qua Trương Ninh Giản ngồi
trên sofa, quyết định tạm thời giấu diếm chuyện này.
Mặc dù Trương Ninh Trí không nói gì nhưng cô hiểu rõ, chuyện cậu ba
nhà họ Trương đột nhiên trở thành mất trí nhớ không thể tiết lộ ra
ngoài, Trương Ninh Giản bình thường đã gặp tai nạn xe rồi, bây giờ càng
không có khả năng chống cự. Lỡ như Trương Ninh Giản gặp bất trắc gì, cô
là người chịu trách nhiệm đầu tiên, nếu như Tề Phỉ biết được, không chừng …
Trương Nhất Manh đành nói: “Không có gì … Tớ … Ba mẹ tốt đột nhiên bắt tớ về nhà, tớ không cãi được, nên …”
Tề Phỉ nói: “Bây giờ cậu đang ở đâu?”
Trương Nhất Manh nói: “Trên xe lửa.”
Tề Phỉ đáp một tiếng, sau đó không nói thêm nữa, tắt điện thoại.
Trương Nhất Manh nhìn di động, cảm thấy hơi thất vọng, cô vẫn còn ở
thành phố A, lỡ như bị Tề Phỉ bắt gặp, chắc chắn là thê thảm lắm … Còn
nữa, lỡ như cậu đến bệnh viện tìm cô, phải chẳng phải càng nhanh bị lộ
hơn … Còn cả bên cha mẹ cô nữa …
Trương Nhất Manh cảm thấy nhức đầu, nghĩ rằng sau khi Trương Ninh Trí về phải nói chuyện này với anh ta mới được.
Điện thoại di động lại vang lên, Trương Nhất Manh lướt nhìn, vẫn là
Tề Phỉ, cô bật điện thoại, lập tức nghe thấy giọng hét cao vút của cô
ấy: “Trương Nhất Manh! Cậu nghĩ tớ ngu lắm sao? Tớ đã điều tra tuyến xe
lửa ngày hôm qua rồi, từ thành phố A đến thành phố C chỉ có hai chuyến,
năm giờ sáng một chuyến, bảy giờ tối một chuyện, tám giờ tối hôm qua tớ
rời khỏi bệnh viện, cậu vẫn còn ở đó!”
Trương Nhất Manh: “…”
Tề Phỉ sao lại thông minh thế cơ chứ …
Tề Phỉ vẫn còn mắng: “Trương Nhất Manh! Cậu không xem tớ là bạn đúng
không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho tớ nghe! Tớ có thể nghĩ cách giúp cậu, tớ cho cậu biết…”
Giọng nói của Tề Phỉ càng lúc càng cao vút, Trương Nhất Manh cũng
càng lúc càng kéo điện thoại ra xa, Tề Phỉ vẫn tiếp tục lải nhải trong
điện thoại, Trương Nhất Manh muốn quay đầu lại xem có làm phi