
ạn vừa pha cảnh kinh dị …
Trương Nhất Manh đổ mồ hôi lạnh liên tục …
Trương Ninh Giản cũng biết Trương Nhất Manh đang lo lắng, an ủi vỗ
lên đầu Trương Nhất Manh, học cách cô vỗ đầu anh như mọi lần …
Xe của bọn họ cũng từ từ chuyển động, Trương Nhất Manh lo lắng nuốt nước miếng, run rẩy ôm eo Trương Ninh Giản.
Trương Ninh Giản quay đầu lại, nhe răng cười với Trương Nhất Manh, còn Trương Nhất Manh thì thở mạnh cũng không nổi.
Khi xe bắt đầu đi qua các con dốc nhỏ, Trương Nhất Manh hét lên một
tiếng, vùi mặt vào lưng Trương Ninh Giản, anh thì vui vẻ không ngừng hét toáng lên “Wow~” hoặc là “Yo~”
Trương Nhất Manh: “T_T…”
Lúc Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản bước xuống, chân cô như nhũn đi, Trương Ninh Giản ân cần đỡ cô dậy, còn bên kia, Trương Ninh Hi đang ngồi trên ghế thở dốc, còn Tề Phỉ thì vui vẻ thưởng thức cây kem mới
mua.
Trương Ninh Giản thấy dáng vẻ rã rời của Trương Nhất Manh, rồi nhìn
sang Trương Ninh Hi đang hấp hối ngồi trên ghế, lo lắng nói: “Chúng ta
có nên về không? ….”
Trương Nhất Manh mong còn không được, vội vàng gật đầu: “Ừ…”
Cô hoàn toàn quên mất, ngay từ đầu là ai muốn đi chơi … Chỉ có thể nói rằng, địa điểm không đúng …
Trương Ninh Hi muốn mời Tề Phỉ đến Trương gia chơi, Tề Phỉ cười cười
nhìn anh ta, tiếng nắm tay răng rắc vang lên, Trương Ninh Hi cười cười
đứng đằng sau Trương Nhất Manh.
Trương Nhất Manh: “…”
Rõ ràng là gặp cô thì trào phúng chế nhạo, bây giờ gặp Tề Phỉ thì lại thế này, đúng là thích bắt nạt kẻ yếu …
Cuối cùng, Tề Phỉ quyết định không đến Trương gia, dù sao thì đối
tượng xem mắt của cô không đến, cô phải về trước để tìm lại chút thanh
danh cuối cùng, Trương Ninh Hi thấy vậy, gọi một cuộc điện thoại, sau
đó, một chiếc xe màu đen có rèm che cực kỳ khoa trương xuất hiện trước
mặt Tề Phỉ.
Tề Phỉ: “? ? ?”
Trương Ninh Hi mở cửa thay cô: “Con gái về nhà một mình không hay lắm, bây giờ cũng không còn sớm …”
Trương Nhất Manh nhìn lên trời, bây giờ mới hơn năm giờ chiều –
Tề Phỉ cảnh giác nói: “Tôi thấy ngồi trong cái xe này mới nguy hiểm…”
Trương Nhất Manh: “Tớ cũng thấy vậy … Còn hơn cả nguy hiểm nữa …”
Tề Phỉ nói nhỏ với Trương Nhất Manh: “Hơn nữa, như vậy chẳng phải sẽ biết địa chỉ nhà của tớ sao?”
Trương Nhất Manh nói nhỏ: “Thế thì không cần lo lắng, nếu anh ta muốn thì tự khắc sẽ có cách khác dễ dàng hơn, không cần phải dùng thủ đoạn
này đâu.”
Tề Phỉ: “…”
“Được rồi, đã có tài xế miễn phí thì tôi cũng không từ chối.” Tề Phỉ
đáp lại Trương Ninh Hi, sau đó sảng khoái bước đi, Trương Ninh Hi chọt
chọt Trương Ninh Giản, hai người cùng lúc mở miệng –
“Tề Phỉ, hẹn gặp lại.”
“Dì, hẹn gặp lại.”
Tề Phỉ: “…”
Trương Nhất Manh: “…”
>.<, câu “Tề Phỉ, hẹn gặp lại” là Trương Ninh Giản nói, câu “Dì, hẹn gặp lại” là Trương Ninh Hi nói … = =
Tề Phỉ đen mặt, đi thẳng vào xe, làm như không nghe thấy gì, Trương
Ninh Hi không vui nói với Trương Ninh Giản: “Không phải đã hẹn trước là
nói ‘Dì, hẹn gặp lại’ sao?”
Trương Ninh Giản nghiêm túc nhìn Trương Ninh Hi: “Mẹ bảo là phải gọi dì ấy là Tề Phỉ
Trương Ninh Hi: “…”
Trương Nhất Manh suýt nữa thì bật cười ra tiếng.
Tề Phỉ lạnh lùng bỏ đi, Trương Ninh Hi buồn bã chọt chọt tay của
Trương Ninh Giản, Trương Ninh Giản không thèm để ý đến anh, ngoan ngoãn
nhìn Trương Nhất Manh. Trương Nhất Manh hiểu anh đang muốn được khen, sờ sờ đầu anh bảo: “Ninh Giản làm đúng lắm ~ “
Trương Ninh Hi vờ khóc lóc nói: “Tôi đúng là có cha mà cha không thương, có mẹ mà mẹ không yêu mà …”
Thêm một chiếc xe chẳng biết từ đâu chạy ra, tài xế đúng là người đã
chở bọn họ đến, Trương Ninh Giản và Trương Nhất Manh bỏ lên xe trước,
Trương Ninh Hi sợ hai người sẽ bỏ mình lại, cũng nhanh chóng ngồi vào
ghế phụ, xe bắt đầu chạy ra đường lớn, hai chiếc xe khác một trước một
sau cùng xuấ hiện, bảo vệ cho chiếc xe ở giữa.
Sau khi xuống xe, Trương Nhất Manh kêu Trương Ninh Giản về phòng
trước, còn cô thì ở lại nói chuyện với Trương Ninh Hi – – về chuyện Tề
Phỉ.
“Ừm, tôi muốn hỏi anh …” Trương Nhất Manh do dự một chút, “Anh và Tề Phỉ …”
Trương Ninh Hi nghi ngờ nhìn cô.
“Thì là … Tề Phỉ … Chẳng phải anh cứ làm phiền cậu ấy sao … Chẳng lẽ anh … với cô ấy …”
Trương Ninh Hi cười cười: “Ơ, mẹ ghen tị sao?”
Trương Nhất Manh đen mặt nói: “Tôi không giỡn với anh. Tính cách Tề
Phỉ thẳng thắn, nếu anh không thích người ta thật thì đừng có trêu chọc
người ta.”
Trương Ninh Hi nhìn Trương Nhất Manh, cười bí hiểm: “Thật giả cái gì, tình cảm có thể nói đến thật giả hay sao?”
Trương Nhất Manh kinh ngạc nói: “Vậy anh thích Tề Phỉ sao?” I
Trương Ninh Hi nói: “Cả hai đều là người trưởng thành, cần gì phải biết thích hay không, vui vẻ là được rồi.”
Trương Nhất Manh hiểu ý của Trương Ninh Hi.
“Đú