
đôi con ngươi của Trương Nhất Manh sắp rớt ra ngoài, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Sao vậy?”
Sao vậy …
Còn hỏi cô sao vậy?!
Trương Nhất Manh có vô vàn điều bất mãn, rốt cuộc lại bật ra được một câu: “Anh … anh biết khiêu vũ?”
Trương Ninh Trí không ngờ cô sẽ hỏi điều này, thản nhiên gật đầu nói: “Ừ.”
Cũng đúng, với thân phận của bọn họ, tham gia các buổi tiệc xã giao không phải ít …
Trương Ninh Trí tiếp tục nói: “Hơn nữa, về mặt khác mà nói, nếu như
biểu hiện của Ninh Giản bình thường lại, cô sẽ có thể thường xuyên ra
ngoài chơi.”
Cũng đúng …
Dù gì thì Trương Nhất Manh cũng không thể từ chối, đành gật đầu đồng
ý, Trương Ninh Giản ở trong phòng đợi mãi không thấy Trương Nhất Manh
lên, đành chạy xuống, Trương Ninh Trí thấy vậy, gọi anh đến nói: “Ninh
Giản, một tháng nữa là tới sinh nhật của em rồi.”
Trương Ninh Giản biết điều gật đầu: “Ồ, vậy anh cả muốn tặng quà cho em sao?”
Trương Ninh Trí: “… Nhất định là có quà cho em.”
“Nhưng em phải học khiêu vũ.” Trương Ninh Trí dặn dò nói: “Anh sẽ kêu người ta đến dậy cho em.”
Trương Ninh Giản nhíu mày, nhìn thoáng qua Trương Nhất Manh: “Em muốn học chung với mẹ cơ.”
“Được, nhưng không phải bây giờ, em phải học xong phần của mình trước đã. Đến sinh nhật thì cho hai người khiêu vũ với nhau.” Trương Ninh Trí nhanh chóng nắm được nhược điểm của Trương Ninh Giản: “Vậy nên em phải
học nhanh lên.”
Trương Ninh Giản ngẩn người, nghiêm túc gật đầu: “Vâng!”
Trương Nhất Manh nghĩ, rõ ràng là Trương Ninh Trí khó đối phó hơn Trương Ninh Giản nhiều …
Trương Ninh Trí liếc sang Trương Nhất Manh, ánh mắt ám hiệu, Trương
Nhất Manh hiểu Trương Ninh Trí đang ra lệnh cho cô tiếp tục chuyển đổi
cách xưng hô, hắng giọng nói: “Sau này, con không được gọi mẹ là mẹ nữa
…” Cô còn chưa nói hết, Trương Ninh Giản đã vội vàng ngắt lời cô: “Tại
sao?”
Không chỉ vậy, anh dứt khoát đi ngang qua Trương Ninh Trí, ngồi xuống bên cạnh Trương Nhất Manh.
Trương Ninh Trí phối hợp tránh ra, tỏ vẻ không liên quan gì đến mình.
Con thì nóng tính … Anh thì bỏ chạy …
Trương Nhất Manh: >.<…
Trương Nhất Manh nhìn ánh mắt trong trẻo của Trương Ninh Giản: “Nghe
mẹ nói hết đã … Không được gọi mẹ là mẹ, sau này cứ gọi bằng tên của mẹ, Trương Nhất Manh … tốt nhất … gọi là … Nhất Manh…”
Trương Nhất Manh rơi lệ đầy mặt.
Trương Ninh Trí gật đầu.
Trương Ninh Giản hoàn toàn không hiểu nhìn Trương Nhất Manh.
Trương Nhất Manh tiếp tục giải thích: “Con nhớ thử xem, chẳng phải ở nước ngoài người ta rất hay gọi tên của cha mẹ sao …”
Trương Ninh Giản nói: “Nhưng chúng ta không phải là người nước ngoài …”
“…” Trương Nhất Manh hạ quyết tâm, nói: “Gọi tên của mẹ thử coi!”
Trương Ninh Trí: “…”
Trương Ninh Giản khó xử nói: “Nhất …”
Trương Nhất Manh mong đợi nhìn anh.
“Nhất … mẹ.” Trương Ninh Giản quyết đoán gọi mẹ.
Trương Nhất Manh: “…”
Đứa con này … Cái gì mà Nhất mẹ chứ …
Trương Ninh Giản tỏ ra vô tội: “Nhưng tại sao không cho con gọi mẹ là mẹ nữa chứ?!”
Một đống từ “mẹ” làm Trương Nhất Manh như xoay vòng vòng, Trương Nhất Manh nói: “Vì chuyện này liên quan đến chuyện chúng ta có được đi chơi
hay không …”
Trương Ninh Giản nói: “Đi chơi ?”
Trương Nhất Manh nghĩ là Trương Ninh Giản động lòng, vội vàng gật
đầu: “Đúng vậy đúng vậy, là được ra khỏi nhà, đến những chỗ khác chơi
đó! Nếu con không gọi mẹ là … Nhất Manh … thì chúng ta không thể ra
ngoài được!”
Trương Ninh Giản đáp một cách tự nhiên: “Vậy thì khỏi đi ra ngoài!”
Trương Nhất Manh che mặt, không ngừng rơi lệ: “… Mẹ muốn đi ra ngoài
cơ … Con có thương mẹ không hả? Có thương mẹ không hả? Chẳng phải con
nói con thương mẹ nhất sao? Mẹ đã lớn tuổi rồi, ngay cả một cái yêu cầu
con cũng không đồng ý đúng không? Hu hu hu, Ninh Giản à Ninh Giản, con
làm mẹ thất vọng quá, đau lòng quá, …”
Trương Ninh Giản: “…”
Trương Ninh Trí: “…”
Trương Ninh Giản lúng túng: “Mẹ đừng khóc nữa! Được … được rồi …”
Trương Nhất Manh thấy Trương Ninh Giản khó xử như vậy cũng không
đành, đề nghị: “Vậy đi, khi không có người ngoài, con có thể gọi mẹ là
mẹ!”
Trương Ninh Giản gật đầu: “Được.”
Trương Nhất Manh: “Ừm, vậy giờ gọi thử xem.”
Trương Ninh Giản nói: “Mẹ!”
Trương Nhất Manh: “?!?!”
“Con .. sao con vẫn gọi mẹ là mẹ?!” Trương Nhất Manh lại tiếp tục rơi lệ.
Trương Ninh Giản suy nghĩ một chút, nói: “Ở đây chỉ có con, mẹ, anh cả … Không có ai là người ngoài cả.”
Trương Nhất Manh: “…”
Cô yên lặng nhìn sang Trương Ninh Trí.
Trương Ninh Trí gật đầu: “Ừm.”
Ừm cái đầu anh đấy …
Vừa rồi là ai muốn Trương Ninh Giản gọi cô là Trương Nhất Manh? !
Cũng may, Trương Ninh Trí nhanh chóng thêm vào: “Gọi thử xem nào.”
Trương Ninh Giản đau kh