Polaroid
Ai Là Mẹ Anh

Ai Là Mẹ Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326451

Bình chọn: 10.00/10/645 lượt.

t Manh
chỉ bước lên bục nói vài câu thôi mà đã thấy hồi hộp rồi, Tề Phỉ chạy
đến cạnh cô, vỗ vai cô bảo: “Chắc không nói gì sai đâu.”

Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nói: “Chắc vậy…”

Còn chưa nói hết đã có người dùng giọng nói không lớn không nhỏ, vừa
đủ nói: “Có gì sai sót cảm phiền mọi người thứ lỗi… Chậc, đã tự xem mình là con dâu nhà họ Trương rồi đấy.”

Trương Nhất Manh: “…”

Trương Nhất Manh và Tề Phỉ cùng lúc nhìn sang chỗ phát ra tiếng nói,
đó là một cô gái rất đáng yêu, bên cạnh cô nàng là một người phụ nữ có
vài nét giống nhau, nhưng gương mặt lại chững chạc, trưởng thành, trang
điểm cũng có phần sắc sảo hơn.

Người phụ nữ đó cười cười xin lỗi nhìn Trương Nhất Manh và Tề Phỉ,
sau đó cau mày nhìn cô bé kia bảo: “Tiểu Du, sao lại bất lịch sự như
thế?”

Cô bé kia bất mãn nói: “Em nói sai chỗ nào chứ?”

Còn khiêu khích liếc nhìn Trương Nhất Manh và Tề Phỉ.

Trương Nhất Manh cũng chẳng muốn so đo với cô bé này, nhưng Tề Phỉ
lại lạnh lùng mở miệng cướp lời cô: “Đúng rồi, lên bục đứng cũng chẳng
có tư cách, chỉ có thể ngồi ở dưới khán đài làm khách thôi.”

Gương mặt cô bé kia bất chợt trở nên méo mó: “Chị nói cái gì đó?!”

Tề Phỉ vặn vặn người, nhìn trần nhà nói: “Nói gì thì ai đó tự biết.”

Cô bé kia tức đến nỗi muốn té xỉu, kéo tay người phụ nữ bên cạnh bảo: “Chị, sao chị không giúp em! Chị và anh Ninh Trí đang quen nhau mà, sau này còn là chị dâu của chị ta đó, chị còn chưa nói, chị ta đã dám lên
mặt kiêu ngạo rồi kìa!”

Trương Nhất Manh: “…”

Cô chưa nói gì cả mà…

Khoan đã… Chị dâu?!

Trương Nhất Manh ngẩn người, nói: “Chị là… Hà Lôi?”

Người phụ nữ trang điểm sắc sảo kia cười cười, nói: “Ừ, là tôi, lần trước là cô nghe điện thoại sao?”

Trương Nhất Manh ngơ ngác gật đầu: “Vâng ạ…”

Tề Phỉ còn định cãi nhau tiếp với cô bé ka, nhưng thấy sắc mặt Trương Nhất Manh có phần kì lạ, không nói thêm gì nữa, chỉ liếc xéo cô bé kia
rồi đi kiếm bánh ngọt ăn.

“Đây là em của tôi – Hà Du, nó không biết lớn không biết nhỏ, bị cha
mẹ tôi chiều từ nhỏ riết rồi hư, xin lỗi cô.” Hà Lôi đưa tay ngắt mặt Hà Du, Hà Du thấy Trương Nhất Manh thân thiện noi chuyện, “hừ” một tiếng
rồi không nói thêm gì nữa.

Tâm trạng Trương Nhất Manh lại phức tạp hơ, bề ngoài tuy vẫn nói
chuyện vui vẻ với Hà Lôi nhưng thực chất cũng chỉ là những lời sáo rỗng, Trương Nhất Manh chỉ muốn hỏi những chuyện liên quan đến Trương Ninh
Trí và Hà Lôi, ví dụ như có phải bọn họ sẽ thật sự đính hôn không, có
phải đã quen nhau rồi không, có phải sau này cô sẽ gọi cô ta là chị dâu
hay không…

Nhưng một câu cô cũng chẳng dám hỏi.

Đến khi màn khiêu vũ bắt đầu, ba anh em Trương Ninh Trí, Trương Ninh
Hi và Trương Ninh Giản đều bước về phía này. Ba anh em đều có ưu điểm
riêng của mình, tuy cả ba cùng có gương mặt đẹp trai, sóng mũi cao, da
trắng, làm cho tất cả cô gái đều hâ mộ, nhưng Trương Ninh Trí lạnh lẽo
hơn, Trương Ninh Hi lưu manh hơn, Trương Ninh Giản thanh tao hơn, ba
người đi cùng nhau tựa như một bức vẽ, khi đứng chung lại làm cho con
người ta cảm thấy vui vẻ.

Trương Nhất Manh hiểu rất rõ rằng, cô đang nhìn Trương Ninh Trí, nhưng người Trương Ninh Trí cần lại không phải là cô.

Trương Ninh Trí đi đến bên cạnh ba người, nhưng lại không mời Hà Lôi ra nhảy mà là hỏi Trương Nhất Manh: “Có quen chưa?”

Trương Nhất Manh bất ngờ đáp: “Ừm.”

Anh gật đầu, lúc này mới mở lời mời Hà Lôi, Hà Lôi khoác tay vào tay
Trương Ninh Trí, ánh mắt phức tạp nhìn sang Trương Nhất Manh, sau đó ra
nhảy cùng Trương Ninh Trí.

Trương Ninh Hi thì đưa Tề Phỉ đi, Trương Ninh Giản muốn mời Trương
Nhất Manh, nhưng lại bị Hà Du bên cạnh cản lại, Hà Du nói: “Anh Ninh
Giản, anh có nhớ em không?”

Trương Ninh Giản đang định hỏi “Em có muốn ra nhảy với anh không”
chợt bị cản lại, có chút bất mãn nhìn Hà Du, tiện miệng nói: “Không
nhớ.”

Thật ra anh đang nói thật, Trương Nhất Manh cũng nhớ, trong danh sách những người cần phải học thuộc không có Hà Du … Chắc do Hà Du chỉ mới
là một cô bé, không cần phải xã giao nên không được cho vào danh sách
đó…

Mặt Hà Du tràn trề thất vọng, mắt mở to một hồi lâu, một chữ cũng không nên lời, cuối cùng “hừ” một tiếng rồi bỏ chạy mất.

Trương Nhất Manh: “…”

Cô lại có thêm kẻ thù sao… Hu hu…

Trương Ninh Giản đưa Trương Nhất Manh vào trong dòng người, bởi vì
được Trương Ninh Trí dạy dỗ nên Trương Nhất Manh tỏ ra rất sành sõi, hai người khiêu vũ cùng một nhịp, làn lụa mỏng phía sau Trương Nhất Manh
khẽ bay theo gió, làm bật lên vẻ xinh đẹp, ma mị của cô, Trương Ninh
Giản nở nụ cười, tay vịn eo Trương Nhất Manh, ánh mắt chăm chú nhìn
cô. ,

Có lẽ là do ánh sáng, lúc này ánh mắt Trương Ninh Giản rất kì lạ, ánh mắt này vốn không giống với vẻ trẻ con và ngây thơ với anh, nó mang
theo một chút khách sáo mà xa xăm, làm cho người ra nhìn thấy, không
tránh khỏi sự mất mát.

“Anh Ninh Giả