
bí mật khó lường trước được kết quả. Đi qua đi lại với vẻ mặt xanh xao.
Hai phút trôi qua,bà cầm điện thoại nhấn hàng số lên và sau đó là tiếng chuông bên kia.
-"Alo...lập tức điều tra về con nhỏ Lam Minh Nhật cho tôi. Phải điều tra nó đang tiếp xúc với ai nhất. Đặc biệt là tờ di trúc của ông nội đã để lại cho nó những gì."
-"Tôi biết rồi."
Đám tang cũng kết thúc. Lại bắt đầu ngày mới. Từ nay nó được coi như là chủ nhà này.
Hôm nay nó vui vẻ mặc quần áo giản dị đến trường. Quần jean bó sát hong,áo sơ mi trắng tay lửng đến khuỷa. Trên vai mang chiếc balo lủng lẳng.
-"Hôm nay coi bộ gái hai vui quá ha?!"-Chị nó mở cửa phòng thấy nó đang trưng diện trước gương.
Nó quay sang người chị mà nó yêu thương. Nó ôm chầm lấy chị,làm nũng nịu với đôi môi đỏ mộng ấy. Chị nó không hiểu sao nó lại giống mình đến không tì vết,cứ như hai người phẫu thuật thẫm mỹ để giống nhau vậy. Sinh đôi chắc gì đã giống nhau như thế?
Và nó không những cả khuôn mặt mà cả tính cách trẻ con lúc 17 tuổi và cả tính mạnh mẽ bề ngoài kia.
Chị nó cười hiền,đưa tay xoa má nó. Bất giác nhéo mạnh khiến nó "A" to đùng.
-"Lớn rồi cô nương."
Nó cong môi xoa vùng mặt đỏ ứa lên kia.
-"Gái biết rồi."-Nó làm như bí mật nói thì thầm với chị.
-"Cuối tuần nhớ về thăm hai nha."-Chị xoa đầu nó. Một bà chị 1m8 so với đứa em 1m70 thì xoa đầu là chuyện dễ dàng.
-"Ok Ok..."-Nó đá mắt với chị.-"Em còn quản căn nhà này mà."
-"Ừ."-Chị nó cười tít mắt với nó.-"Hai ra ngoài trước nha."
Vừa bước ra ngoài,khuôn mặt thiên sứ của đứa em trai đang đứng trước mặt mình cười hiền.
Chị nó giật mình nhìn thằng nhóc mới 15 tuổi nhưng mang vẻ trưởng thành của một thanh niên của tuổi thanh xuân. Đã mấy tháng không gặp mà nhóc khác lạ quá. Lam Minh Hoàng.
-"Hoàng..?"
Nhóc nhìn chị cúi đầu chào lễ phép. Chị mỉm cười với nhóc. Công nhận là mẹ nhóc cay nghiệt,độc đoán và mưu mô. Nhưng con của bà ấy thì ngược lại hoàn toàn. Hiền hậu,thật thà và nhân từ. Nhóc là một coolboy đấy. Có lẽ là nhờ chú đã dạy dỗ nhóc??
-"Em chào hai."-Nhóc xưng hô với chị thân mật không khác gì nó.
-"Em mới về sao?"-Chị xỏ tay vào túi quần nhìn nhóc.
-"Dạ. Em có lỗi quá. Nội mới mất mà về không kịp để đeo tang. Chắc mọi người trách em lắm."-Nhóc gãi đầu cười trừ. Chị nhìn nhóc thương thương. Giá như nhóc không phải con của mụ Trương Ngọc Quỳnh kia thì hay quá (mẹ nhóc).
Chị mỉm cười xoa đầu nhóc.-"Không sao đâu. Đó là do hoàn cảnh mà em. Nội ra đi bất ngờ quá. Đến chị cũng không nghĩ vậy đâu."
Nhóc nhìn chị mỉm cười khẽ nhẹ nhàng mang lại cảm giác xoa dịu cái lạnh của cuối năm. Cũng đúng,gần đến Tết rồi. Sắp sang năm mới. Tụi nó lại bước sang cái tuổi thanh xuân của những con người mến thương.
-"Em thương nội quá."-Nhóc gãi đầu.-"À..có chị Nhật trong đó không hai?"
Chị nhìn vào phòng nó. Công đôi môi đáng yêu kia với nhóc.
-"Em vào đi. Nó đang làm điệu trong đó đấy."
Nhóc cười tươi nhìn chị. Chị Nhật mà bữa nay cũng làm điệu sao? Nghe thật lạ. Một cô gái cá tính,mạnh mẽ,bản chất con trai mà sao có thể làm điệu được.
-"Em xin phép vào thăm chị ấy."
-"Ừ."
Nhóc đi sang chị mở cửa bước vào phòng nó. Chị nhìn nhóc cười mỉm rồi lặng lẽ xuống lầu.
Nó từ trong buồng tắm với chiếc khăn đang xếp gọn trên tay chuẩn bị cho vào balo thì thấy ngay thân hình quen thuộc sau vài tháng lại xuất hiện lảng vảng quanh giường nó với mấy chiếc đồng hồ cổ kêu tí tắc hay những viên ngọc bội ở thời xa xưa và cả những tấm ảnh chị,nó lẫn nhóc được treo bày khắp nơi. Phòng nó có lẽ đặc biệt với cách thiết kế. Độc đáo,khác lạ,nhiều đồ và cả lộn xộn.
Nhóc quay sang nó cười đến tít mắt. Nó thấy bản mặt cực cute đó lại cười rụng cả răng ra. Cái thằng xưa giờ vẫn thế.
-"Thằng khỉ."-Nó đến gần véo má nhóc. Lại là đứa 1m80. Sao trong cái nhà này mình lại lùn đến thế nhỉ (nhà có mình nó 1m70 :3 :3 ='>'> giống nòi hươu cao cổ :v :v ). Nhưng cũng được cái là ngoài đời nó lại cao hơn mấy mụ 1m50,1m60 kia.
-"Chị sao rồi?"-Nhóc xỏ tay vào túi quần nhìn nó.
Nó cau mày nhìn nhóc với cái giọng tếu tếu kia. Coi bộ vẫn chứng nào tật nấy. Giọng nói vẫn hề hề,hài hài.
-"Xì..."-Nó làm mặt xấu với nhóc.-"Sao là sao thằng nhỏ này?"
Nhóc nghe thấy từ "nhỏ" liền thay đổi tính coolboy sang một thiếu gia coldboy như hằng ngày vẫn ở trường.
-"Em không còn nhỏ nữa đâu?"
Nó tròn mắt nhìn nhóc. Mới 15 tuổi là còn nhỏ chứ gì. Đáng lí là phải nói trẻ nhưng như thế là nói mình già à. Ngu chưa đến mức độ đó. Nó véo má bên kia nhìn nhóc cười đến hít cả mắt.
-"Mới 15 tuổi là còn nhỏ mà."
-"Không."-Nhóc lại nhanh chóng khi nó chưa kịp hạ dấu chấm.
Nó giật mình nhìn nhóc với thái độ nói nặng với mình. Lần đầu nhóc nói chuyện với nó kiểu đó. Xưa giờ nhóc luôn dịu dàng với đứa như nó mà. Không