
lẽ nhóc muốn chọc nó.
-"Em sao vậy Hoàng?"-Nó khoác vai nhóc cười cười.
-"Em..."-Nhóc đỏ mặt nhìn nó đang khoác tay mình.
-"Sao?"-Nó hét lớn. Tự nhiên không không nổi "lạnh"với mình à.
-"Em..."
-"Nói nhanh."-Nó chóng nạnh nhìn nhóc
-"Em.....rất....thích chị."
Nó nhịn cười nhìn nhóc đến nỗi mặt mếu sang một bên. Cái thằng bữa nay định giỡn nữa. Đến bây giờ mới nói thích người ta.
Nó lại véo má nhóc,cười đến không thấy mặt trời.
-"Ừ...chị cũng rất thích em."
-"Thật sao?"-Nhóc lại đổi ngay thái độ nói với nó. Cứ như một đứa con nít sắp được dẫn đi chơi.
-"Đương nhiên rồi. Em mình mà sao không thích được."-Nó xỏ tay vào túi quần đá mày nhìn nhóc. Nhóc đáng yêu lại phúc hậu nhú vậy sao lại không thích. Chỉ có điều nhóc lại là con riêng của mẹ mình.
Nhóc rụ mặt xuống nhìn nó. Thì ra bấy lâu nay nhóc chỉ là thân phận em của nó trong tim. Nhưng chị nè. Em biết,em là con riêng của mẹ. Cho nên em mới nói thích chị. Thực chất em rất...phải nói sao cho chị hiểu đây. Đó là em rất thích chị. Chị sẽ không cấm chứ?
Nhóc lại nặng nụ cười với nó. Khoác vai với chiếc balo nhỏ nhỏ lủng lẳng kia xuống lầu. Nó lườm yêu nhóc đi theo sau.
-"Mà em..đã thắp hương cho nội chưa đấy?"-Nó tỏ vẻ chị hai nói.
-"Đương nhiên là rồi."
-"Thằng này bữa nay giỏi nhờ?"
.................
Ba tụi hắn vác balo sau một trận đường dài về kí túc xá.
Vừa đặt chân đến là thấy ổ khoá to đùng trước cửa. Sao hôm nay ba tụi nó đến trễ thế nhỉ? Thường ngày đến đây là thấy ba cái xác lợn ngủ trên giường mà.
-"Mở khoá nhanh đi."-Hắn cho anh bạt tai vì cái tội lề mề.
-"Cứ từ từ. Chuyện đâu còn có đó. Thịt chó còn có lá mơ."-Anh quay sang triết lí với hắn.
-"Nghe mà buồn nôn."-Chàng nhếch nữa môi nói với hắn,liếc sang anh.
-"Nôn đi."-Anh lườm yêu chàng.
-"Tao nôn mày dọn nhá."-Chàng chóng nạng nói chuyện với anh.
-"Mắc gì?"-Anh nhếch nữa môi vơi cái giọng ẻo lả nôn mữa kia. Chỉ có chàng mới nhệ như thế.
-"Ơ đệch...mày bảo tao nôn thì mày phải dọn chớ."
-"Cục phân đâu ngon quá vậy?"
Hắn chớp mắt đứng ở giữa nhìn anh và chàng cãi và đường nào cũng nói không chịu thua nhau. Sao mình lại quen hai đứa bạn khốn này nhỉ?? Công nhận mình cũng tâm thần thật.
"Bộp...bộp"
Nó quất hai bạt tai lên đầu anh và chàng. Thấy hai cái vong linh nặng như nồi cơm thiu đây,mới đầu tuần chắc chắn không có gì tốt đẹp được.
-"Aishh...Cái thằng lòi nào sàm quá vậy?"-Anh nhăn nhó quay sang thấy bản mặt nó đằng đằng sát khí. Đổi ngay giọng điệu.-"Ủa...ba tụi mày mới vìa hả?"
Ba tụi nó nhún vai vác balo vào trong kí túc. Riêng nhỏ và nàng thì đi thong thả. Nó thì có chướng ngại vật to như trụ điện đang đứng trước mặt.
Chàng chóng nạnh với bản mặt sát khí như vừa bị ai đó cho vố nặng nề. Rồi đến giờ em xung đột.
-"Chuyện gì?"-Nó lạnh lùng hỏi.
-"Quần đùi?"-Chàng xoè tay ra đòi nó như con nít đòi kẹo.
-"Đéo biết."-Nó giả bộ không biết gì nhún vai đi vào trong.
Chàng tròn mắt nhún theo nó. Định núm áo nó xốc ngược ra sau thì...
Từ đâu,một tấm ảnh "kinh dị" nhưng "cute" được bày ra trước mắt chàng.
Tấm ảnh nhủ nướng của chàng vào mỗi sáng. Thân hình cong quẹo như con lươn mới sinh ra :3,làn da trắng thì không có gì,có điều lưng chàng lại được nó "trang trí" hài hoà bên trên làm thêm phần thú vị. Và máu chốt ở đây là cái mồm chàng còn vãi cả nước bọt ra gối.
Chàng nín bặt nhìn tấm ảnh trên tay nó đang lơ lửng giữa không Trung. Sao...sao...lại ở đây? Mình nhớ là không có mà. Nếu có thì lúc nó vẽ lên lưng mình cũng phải biết chứ?
-"Sao?"-Nó đắc ý.-"Chắc thắc mắc là mình không có cái tư thế men vậy chứ gì?"-Nó lắc đầu. Biết tấm ảnh từ đâu không? Lúc mới ở kí túc xá đụng độ,nó đã làm vài phô chọc chàng chơi. Nhưng nghĩ lại thôi. Ban đầu có cả ảnh nhổ lông nách,nặng mụn,cạo râu dưới cằm và cả ảnh đang đánh răng. Cái này mà phông phay ra cho "bàn dân thiên hạ" thì vui rồi. Một người đàn ông thực thụ. Hấp dẫn vãi!!! Nó cười như điên với tấm ảnh.
Nhỏ và nàng cau mày nhìn nó đang điên như mấy lão lão hay bà bà trong nhà thương. Hắn và anh cũng không kém phần tò mò chạy đến nhìn vào album mà nó chụp được không nổi nào nhịn được
phá cười toe toét.
Chàng định nhân lúc cơ hội vồ lấy. Nhưng làm sao đây? Phùng Gia Bảo sao lanh bằng Lam Minh Nhật này được.
-"Cho tao phiếu thăm. Tao trả mày tất cả ảnh này."
Giới thiệu thêm nhân vật:
Lam Minh Hoàng: em của Lam Minh Nhật,chỉ mới 15 tuổi nhưng quyền lực và trí thông minh không kém gì chàng. Nhóc là đứa dễ gần,lại vui tính. Khác một trời một vực với Hoàng Minh Long. -Nhóc (2) (từ này gọi là nhóc (2) chính là Lam Minh Hoàng ớ nhơ mấy bác)
P/s: Cảm ơn mấy bác đã ủng hộ truyện của em *cúi đầu* ^_^)
Chàng tức giận nhìn nó đan