Insane
Ai Mới Là Siêu Quậy

Ai Mới Là Siêu Quậy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325161

Bình chọn: 7.00/10/516 lượt.

hưa kịp cười nhạo thì đã muốn rớt tim ra ngoài bởi tiếng sét rầm trời, không biết hôm nay sao mưa mà trời cứ đánh sét hoà, làm
Ngọc Linh giật mình nép sát vào Ken luôn, làm anh chàng rùng mình 1 cái
tính đẩy ra nhưng rồi lại thôi.

-Sao mày sợ dữ dậy, giờ tao mới biết ngoài ma ra mày còn sợ sấm sét nữa đó, đúng là nhát như thỏ đế – Ken nói.

-Mày bớt đi, thật ra tao còn nhớ mang mác lúc nhỏ tao không sợ sấm sét đâu,
ngược lại tao còn thích những đêm mưa nữa kìa. – Ngọc Linh bĩu môi trên
khóe mắt vẫn còn đọng lại vài giọt nước mắt.

-zậy chứ sao giờ mày sợ, nhát gan thì nói đại ra cho rồi – Ken hơi thắc mắc anh hỏi lại, luôn tiện dụ cho cô nói ra luôn.

-Xì, thật ra thì cũng vào 1 đêm mưa sấm chớp thế này mà mama tao có lẽ đã
rời xa tao mãi mãi – Ngọc Linh như hồi tưởng lại, những giọt nước mắt
đọng lại trên khóe hồi nãy chưa kịp khô giờ lại tiếp tục chảy.

-Mama mày hả – Ken hỏi, anh liên tưởng tới mấy bộ phim tình cảm sến mà mấy đứa bồ anh hay coi rồi bàn luận khí thế.

-Ừ – Ngọc linh nói , nhẹ nhàng nhưng cũng đủ Ken nghe như 1 cơn gió lùa ngang vào tim Ken.

-Tại sao zậy – Ken hỏi, anh muốn chia sẽ cho Ngọc Linh anh nhớ lại đêm hôm
qua Ngọc Linh cũng kêu mẹ và khóc, anh thấy mình vẫn chưa hiểu gì về
Linh nhiều lắm.

-Hì, hôm đó, hình như là ngày chủ nhật, cả nhà
tao đi dã ngoại cuối tuần, tao nhớ pama đã dẫn tao đi nhiều nơi lắm rồi
tao bị lạc pama đã đi tìm tao nhiều lắm nhưng tao chỉ biết đứng 1 chỗ
khóc tại tao ham chơi chạy theo ông bán kem.

– Nói mà nước mắt
Ngọc Linh cứ trào ra, hình ảnh khi pama tìm được cô cứ ùa về trong cô
mãi, mama cô khóc dàn dụa ôm chặt lấy cô.

-Mày thì lúc nào mà chã lanh chanh, ham ăn ham chơi – Ken nói trêu chọc nhưng Linh vẫn không
cười anh biết chắc Ngọc Linh buồn nhiều lắm.

-Hồi đó nhỏ mà,
biết gì đâu, thấy kem thì chạy theo thôi, khi pama tìm được tao thì trời cũng sẩm tối rồi, mưa lúc đó mưa rơi rất nhiều có cả sấm sét nữa, tao
đã ôm chặt mama tao, còn papa tao thì lái xe đưa cả nhà về. Ken trầm
lặng , Ngọc Linh cũng vậy cô như muốn khóc lên thật lớn, cô muốn có mẹ,
muốn có vòng tay che chở cô giống như lúc đó vậy.

-Nhưng vì trời mưa rất lớn nên có 1 chiếc xe tải ngược chiều đi tới chạy quá tốc độ,
papa tao không để ý nên đã đâm thẳng vào đầu xe,…nhờ..nhờ..có mama..ôm
tao bảo vệ..tao nên tao..tao mới sống..sống được tới bây giờ – Đến lúc
này như không chiệu được nữa Ngọc Linh òa lên như 1 con chim non mất mẹ, cô cảm thấy hối hận lắm, điều này , những hình ảnh đêm đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô mỗi đêm khi cô thức giấc dậy, nước mắt, nước mắt cứ
chảy như nỗi đau bao nhiêu năm nay cô chất chứa trong lòng không nói với ai cả.

-Thì ra là vậy – Ken không biết làm gì ngoài ôm lấy gương mặt bé nhỏ của nGọc Linh rồi nắm chặt tay cô thay cho lời an ủi từ tận
đáy lòng, không ngờ vô tư hồn nhiên như Ngọc Linh lại có quá khứ như
vậy, gia đình đang hạnh phúc chỉ tan vỡ trong 1 đêm mưa.

-Bây
giờ nếu có 1 điều ước thì chắc tao sẽ ước thời gian sẽ quay lại, để lúc
đó, tao không ham vui, mà không ham vui thì tao sẽ không đi lạc, mà
không đi lạc thì cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra – Ngọc Linh nói, tất
cả những điều cô nghĩ cô chiệu đựng bây giờ đã được nói ra , cô thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

-Vậy mama với papa mày giờ sao rồi – Ken hỏi.

-Hì, mày biết không, mama tao không chết nhưng bây giờ ba đang nằm trong
bệnh viện, đầu óc bà bị chấn thương nặng nên đã thành người thực vật bác sĩ nói có cơ hội tỉnh lại nhưng từ đó tới nay cũng đã 10 năm rồi, bà
vẫn nằm đó, papa tao thì bị lại qua khỏi, bây giờ ông đang quản lí công
ty bên Mĩ – Ngọc Linh nói nở nụ cười nhưng lại là 1 nụ cười thất vọng ủ
rũ.

-Mày nín đi chắc bà vẫn có cơ hội tỉnh lại mà chứ đâu phải sẽ rời xa mày luôn đâu, buồn làm gì, có tao đây rồi mà – Ken an ủi, anh
cũng không biết nói gì, nghe xong câu chuyện này anh thấy mình hiểu ngọc Linh hơn không phải ai cũng có thể nhìn bề ngoài mà đoán được cuộc sống của họ được, từ trước đến nay bây giờ anh mới biêt Ngọc Linh có mama là người thực vật, Ngọc Linh cứ khóc, khóc bên cạnh anh, tuy bây giờ sấm
sét ngoài trời đã không còn kêu nữa nhưng có lẽ trong lòng Ngọc Linh
tiếng sét đó vẫn luôn tồn tại trong lòng cô.

-Hic – Ngọc Linh đưa tay lên chùi nước mắt ra dáng mạnh mẽ.

-Thôi mày ngủ đi, có tao đây rồi, yên tâm đi – Ken xiết tay hơn hạnh phúc
đang nhẹ nhàng len lõi trong anh. Sau đêm hôm đó mọi việc lại trở lại
bình thường , Ngọc linh được xuất viện về nhà với 1 đống thuốc và lời
dặn của ông bác sĩ.

Hôm sau Ngọc Linh đi học cả đám trong lớp xúm lại hỏi (vì chuyện Ngọc Linh bị ngộ độc thực phẩm được giữ kín) sao mấy hôm nay NGọc Linh không đi học nhưng cô chỉ viện cớ là về nước thăm gia đình. Mọi hoạt động trở lại bình thường, quá khứ về gia đình của Ngọc
Linh vẫn được giữ kín, không phải là cô không muốn nói mà là vì cô cảm
thấy ngại cô không muốn nhắc đến quá khứ.

-Anh Ken – Ngọc Ái