
thấy Ken từ khi quen Ngọc Ái có ít đi chơi hơn thiệt
nhưng Ken vẫn không thay đổi là mấy, dù sao anh cũng biết ngay từ đầu
anh không thích Ngọc Ái nên bây giờ anh muốn thử xem người Ken thích là
ai, anh không muốn lại thêm 1 người bạn của anh lại phải đau khổ giống
như anh hiện giờ.
-Á, được đó, zậy tụi mình zìa đi, trả lại không gian riêng tư cho người ta – Ngọc Băng vỗ tay quay lại xách cặp tính
chuồn ra khỏi cửa.
-Ồ, duyệt luôn, tụi mình zìa mất công tao ngủ
đây có người ghen thì chết, yên tâm tụi tao sẽ không méc Ngọc Ái biết
nếu mày dẫn tụi tao zô nhà hàng 5 sao ăn 1 bữa, đỡ phải tốn tiền thẻ –
Devil cũng chuẩn bị đi luôn tiện ném lain câu trêu chọc.
-Nè, nè , tụi mày định zìa thiệt hả – Ngọc Linh ngồi trên giường gọi với ra.
-Ừ – Tụi nó đồng thanh đáp.
-Tụi mày hay lắm, nói cho đã cuối cùng cũng bắt tao ở lại với cái con này,
ham ăn đến nỗi bị ngộ độc thực phẩm, đồ heo – Ken chửi xen tí trêu chọc.
-Mày bớt đi nha, tối nay tao cho mày nằm đât bây giờ – Ngọc
Linh mặt đen xì, cái câu heo này hắn đã nói đi nói lại trên dưới chục
lần từ khi cô ăn cái bánh bị ngộ độc thực phẩm, hừ.
-Tụi mày cứ ở đó mà cãi nhau đi, tụi tao zìa – Devil nói rồi nhanh chóng cùng Ngọc
Băng với Han Yu chuồn thẳng mặc dù tiếng kêu thét của Ken với ngọc Linh
cứ văng vẳng bên tai tụi nó đến cả trước cổng bệnh viện.
-Tại mày đó, thấy chưa, giờ tụi đó hiểu lầm luôn rồi nè – Ngọc Linh hầm hầm.
-Xí, cho mày nói lại đó tại mày tự kéo tay tay tao lên nghe chưa – Ken phản bác ngồi trên ghế, đầu giận muốn bốc khói.
-HỨ, mày á, tối nay mày lo nằm đất đi nghe chưa – Ngọc Linh kéo mền lên đắp.
-Còn lâu nhá, mày tin tao bỏ về luôn không – Ken nói 1 mạch mà quên là chuyện hôm qua anh cũng đã đòi bỏ về thế này.
-Mày zìa đi, thách đó – Ngọc Linh thách thức.
-Tao… – Cái chuyện hôm qua như đoạn băng chiếu chậm trong đầu Ken làm anh hơi hoảng nhỡ anh bỏ về cái cô lại làm ùm lên như hôm qua chắc anh có nước
zô bệnh viện khám não sớm.
-Tao sao, giỏi thì zìa đi – Ngọc Linh nằm xuống cười thách thức.
-Thôi mệt quá, nể tình mày là bạn tao nên tao ở đây cho mày zui mất công tao
zìa mày lại khóc , tội nghiệp – Ken cãi lấy lại thanh thế luôn tiện trêu chọc xíu luôn.
-Tội cái đầu mày í, tao buồn ngủ rồi đó – Ngọc Linh lim dim, hồi nãy y tá mới tiêm thuốc nên cô buồn ngủ sớm.
-Ngủ đi, nhớ chừa chỗ xíu tao lên ngủ zới – Ken nói thản nhiên như không có gì.
-Miễn đi – Ngọc Linh xua tay.
Rầm…Xẹt..Xẹt….Đùng..đùng… TRời nổi sấm sét làm Ngọc Linh giật cả mình ôm chặt mền, mắt rưng rưng.
Đùng….XẸt…. Tiếng sét lại nỗi lên, hình như hôm qua dự báo thời tiết nói ngoài miền Trung có bão thì phải chắc là do ảnh hưởng.
-Trời kiểu này sớm muộn gì cũng mưa – Ken nói gác chân lên cuối giường, không đế ý sắc mặt của Ngọc Linh đang dần tái đi.
ĐÙNG….1 tiếng sét lớn nổ lên hình như đánh trúng cái cây ngoài kia thì phải, cả Ken cũng giật cả mình quay lại nhìn Ngọc Linh.
-huhu, Ken ơi – Ngọc Linh nước mắt lưng tròng kêu Ken , thấy vậy Ken muốn nhảy cả tim ra ngoài không phải chứ dọa như zậy cũng sợ, rồi khóc hả trời.
-Mày..mày sao zậy..tao chỉ giỡn thôi mà – Ken cười hề hề tỏ vẻ vô tội.
-Không phải..Ken ơi..tao sợ…huhu..híc – Ngọc Linh khóc như chú mèo con. Sấm lại đánh liên tiếp trời cũng bắt đầu mưa vài giọt…
-Sợ – Ken hoảng hồn.
-Huhu, tao sợ thiệt mà, Ken – Ngọc Linh lại kêu, nhìn thấy tội luôn, bất chợt
nhìn thấy cảnh đó Ken thấy lòng đau đến khó thở đây là cảm giác đầu tiên anh có được từ khi anh sinh ra đến giờ đố với 1 người con gái lòng anh
bắt đầu rối, mưa ngoài trời cũng đã nặng hạt, không khí lạnh dần, cửa sổ đã đóng nhưng không biết sao gió đâu cứ lùa vào lạnh muốn chết.
-Mày.. – Ken không biết phải làm sao, Ngọc Linh cứ làm anh phải rối
. -Mày lên đây với tao đi, nhanh lên, tao sợ – Ngọc Linh nói làm Ken cũng không biết gì ngoài làm theo.
-Nè, tao đây, bớt sợ chưa – Ken ngồi cạnh Ngọc Linh rồi cười 1 nụ cười trấn
an, anh không ngờ người như Ngọc Linh cái gì cũng không sợ, đầu đội nón
chân đạp dép mà sợ sấm đến nỗi phải khóc rồi kêu anh lên nằm chung nữa
chứ.Cũng may là tối nay anh ở lại chứ nếu Devil ở lại thì coi như xong
rồi .
-Hic – Ngọc Linh xít lại gần Ken hơn, nép vào người anh rồi phán 1 câu làm Ken muốn bỗ ngửa. -Gê quá à, bộ mày không sợ hả???.
-Sặc, tao là con trai mà sợ mấy cái này hả, tao chứ đâu phải đứa nhát gan như mày – Ken dở khóc dở cười trêu chọc.
-Xì – Ngọc linh lâu nước mắt, trời mưa rồi mà sấm vẫn cứ đánh nên Ngọc Linh cứ giật mình hoài, mỗi lần như thế nGọc Linh cứ lại như muốn khóc vậy.
-NÈ, đưa mền tao đắp với coi lạnh muốn chết nè – Ken nói rồi luôn tiện kéo
mền qua đắp luôn, bảo đảm bà y tế nào mà zô đây không tưởng vợ chồng mới lạ.
-MỆt mày gê, con trai như mày mà cũng sợ lạnh nữa hả – ngọc Linh nói xong c