
ười ta hãi hùng. Chân tay cô cứ vung vẫy loạn xạ, thế là không bao lâu cô đã một mình lăn khắp giường, chăn gối không cần hỏi cũng biết đang
hẹn hò dưới nền.
Hướng Phi sợ cô sẽ lăn xuống nền cứ thấy cô lăn
gần tới lại chặn lại kéo cô vào giữa. Cuộc chiến trên giường của Yến
Linh kéo dài đến hơn 5h thì cô mới ngoan ngoãn nằm yên.
Hướng Linh thở ra một hơi. Nhẹ nhàng nằm ở góc giường nhắm mắt ngủ.
…
8h kém Yến Linh trong trạng thái đầu đau nhức, mơ màng thức dậy. Cô thấy
mình nằm trong căn phòng lạ, chính bản thân cô đang nằm ở góc giường.
Hai tay, hai chân ôm cái gối ôm. Cái gối này cứng ngắt chứ không mềm
mại như gấu bông mọi ngày, nhưng ôm thì ấm áp hơn.
Cô mở mắt nhìn quanh đến khi nhìn thấy gối ôm trong tay chính là Hướng Phi, kinh hãi
"A" lên một tiếng. Anh ta đang nằm yên nghe tiếng của cô bực mình gắt
lên một câu: “Cô lại làm loạn gì nữa?”
“Là anh?” Yến Linh hoảng
hồn. Cô chợt nhớ điều gì nhìn lại quần áo kiểm tra tuy hơi nhăn nhúm
nhưng không có dấu hiện bị cởi ra. Trong lòng yên tâm nhìn Hướng Phi.
Trong truyền hình đoạn này sẽ là thế nào? Hoặc là nam chính cũng mở to mắt
nói lớn: ”Sao lại là cô?” Nếu không thì sẽ thanh minh: “Cả đêm qua chúng ta ai cũng ngủ, không xãy ra chuyện gì?”
Đáng tiếc nam chính hiện tại là Hướng Phi anh mở mắt nhìn cô coi thường rồi vùi đầu ngủ tiếp.
Yến Linh: “…”
Yến Linh thấy Hướng Phi không động đậy, cô xuống giường vào phòng tắm chỉnh trang lại quần áo, đầu tóc gọn gàng. Lúc này mới hay dạ dày cô đang reo ầm lên.
Yến Linh bò nhẹ lên giường gọi Hướng Phi dậy. Hiện tại
cô không có mang theo tiền, anh chính là phao cứu sinh của cô, cô phải
bám chặt cái phao này.
Hướng Phi bị Yến Linh nỉ non bên tai, định
làm ngơ cho cô biết khó rút lui. Ai biết người này kiên trì như vậy. Cái giọng nài nỉ, nũng nịu này cũng là lần đầu tiên anh nghe.
Hướng Phi không nhịn được ngồi phắt dậy lườm cô một cái. Đôi mắt dường như có tơ máu chứng tỏ đêm qua anh bị thiếu ngủ.
Lần giao tranh này của hai người Hướng Phi hoàn toàn ở thế hạ phong.
…
Trên xe Yến Linh nghiêng người hỏi Hướng Phi: “Lần này tôi có được tính là lập công không? Có được tăng lương hay thưởng không?”
Hướng Phi: “Cô nói xem tôi có thưởng cho cô không? Cô uống đến khách của tôi
gục tại bàn phải lái xe đưa về khách sạn, như vậy hợp đồng đã được ký
chưa?”
Yến Linh: “…”
Yên lặng một lúc Yến Linh phát hiện một điều trên tay anh có vết thương, nhìn giống như là vết cắn. Cô thấy ông chủ bị thương thân là nhân viên cô cũng nên có trách nhiệm thăm hỏi,
nên nói: “Tay anh sao bị thương vậy?”
Ai ngờ Hướng Phi vốn đã nguôi giận nay bị khơi lại đúng vấn đề nhạy cảm thì vô cùng tức giận, đáp cụt ngủn: “Chó cắn”.
Yến Linh thấy lạ hỏi: “Khách sạn có nuôi chó hay sao?”
Hướng Phi mắng xéo: “Con chó này ở Cần Thơ”.
Yến Linh vỡ lẽ nói: “Anh nói tôi? Sao tôi có thể cắn anh chứ?” Lại nghĩ đến chuyện khác thì hung hăng nói: “Có phải đêm qua thấy tôi say rượu nên
định giở trò hạ lưu, tôi vì tự vệ cắn anh”.
Hướng Phi: “Cô cũng khéo tưởng quá đi, tôi còn chưa đến mức đói bụng ăn quàng”.
Yến Linh: “…”
Con người này đúng thực kiêu ngạo, lại còn tự cao tự đại.
Hà Vy ban đầu dự định tháng sau về nước nhưng hiện tại chương trình
học kết thúc, cô cũng không hứng thú ở lại. Thế là thầm lặng mua vé về
Việt Nam.
Trên máy bay. Hà Vy vô cùng bực mình đối với sự tồn tại
của vị khách bên cạnh. Đương nhiên cô nhận ra người này. Hắn ta chính là mặt trời thứ hai của tập đoàn Hướng Đông - Hứa Hoài Trung.
Hứa
Hoài Trung người này trong trường cô cũng có rất nhiều tin đồn. Chủ yếu
là những scandal với những người đẹp. Tuy nhiên công bằng mà nói thành
tích của anh ta cũng không tệ. Hiện tại 24 tuổi đã đỗ thạc sĩ loại ưu.
Anh ta ngoài nhà giàu, có năng lực phải nói đến khía cạnh khác đó là ngoại
hình của anh ta. Theo quan sát của Hà Vy, xem nào: Trán cao, mày rậm,
mắt sáng, da trắng và mịn như con gái, đôi môi mõng, cằm hơi nhọn, khi
anh ta đứng thẳng người ước chừng chiều cao gần 1m8. Thật là nhìn hấp
dẫn nha.
Tuy nhiên đó là lúc nhìn anh ta trong tư thế nghiêm nghị. Nhìn kìa khi anh ta cười, đôi môi mõng vừa ma mị vừa cuốn hút, hàm răng trắng đều trông anh ta rất thoải mái và thân thiện. Ai biết trong sự ôn hòa kia có bao nhiêu cạm bẩy? Người này giống như bẩm sinh có khí chất
phong lưu chỉ cần cười cũng đã khiến nhiều người mê mẫn. Đúng là yêu
nghiệt hại nước hại dân.
Có điều là hắn rất thích cười nhưng Hà Vy nhìn thế nào cũng thấy hắn ta là một bộ mặt giả dối. Sao chỉ có cô nhìn ra thế nhỉ?
Tiếc thay Hà Vy chỉ có thể để điều đó trong lòng. Bởi vì nhìn kìa, chính nụ
cười ma mị của hắn mà cứ cách năm phút thì tiếp viên nữ lại đến hỏi hắn
cần chi, hay có cần gọi gì không? Không cần nói Hà Vy cũng biết chủ yếu
họ đến thưởng thức trai đẹp mà thôi.
Hà Vy cũng không thuộc dạng
rả