
t nhạt của Tâm Lan. Bàn tay cô lạnh buốt từ từ cũng đưa lên và giữ
chặt bàn tay anh đang chạm vào bên má của mình. Cô sợ trong cái đêm lạnh buốt thế này, anh sẽ buông cô ra mất.
- Đó không phải là câu trả lời mà em cần. Em không biết, chị ấy đã quay trở lại từ bao giờ? Liệu những gì chiều nay em tận mắt chứng kiến
có phải là lần đầu tiên hay không?
Lúc nói tới câu cuối cùng, giọng Tâm Lan dường như đã run rẩy đến mức khó tả. Đôi mắt cô đỏ hoe, nét mặt biểu lộ vẻ phức tạp. Cô có cảm giác
trái tim nhói đau như bị hàng ngàn hàng vạn bàn tay anh đang giằng xé.
Lần này thì chính Tâm Lan đã chủ động kéo bàn tay anh ra khỏi khuôn
mặt mình. Rất khó khăn để làm được điều đó, nhưng biết làm sao đây khi
bản thân cô phải cố gắng mỉm cười: “Bàn tay này không còn là của riêng
mình nữa”.
- Anh xin lỗi… Bốn tháng rồi… Anh sai…
- Bốn tháng ư? Nghĩa là anh đã phản bội em bốn tháng qua? – Cô
cười sặc trong nước mắt … -Vậy mà, anh vẫn về ôm em, dỗ ngọt em, yêu
thương em. Hay chỉ bởi vì anh phải về nhà vì trách nhiệm của một người
làm cha?
- Anh…
- Chị ta từng làm anh đau khổ, chị ta từng bỏ rơi anh một cách phũ phàng, chị ta vô tình, xấu xa và cả độc ác. Vậy mà, giờ đây anh lại
nhẫn tâm với em? Vì sao chứ? Vì sao hả? – Cô vùng dậy, hai tay lay mạnh
vào bờ vai người chồng bội bạc. Anh thật đáng trách, anh chỉ biết nhắm
mắt rồi lại lắc đầu trong cay đắng chứ không hề phản xạ. Cô lại nghẹn
ngào trong nước mắt. – Tại sao, tại sao anh không trả lời em. Tại sao
vậy?
- Em tốt đẹp biết bao nhiêu thì cô ta xấu xa, vô tình và tàn nhẫn
bấy nhiêu. Được chưa? – Hoàng Minh gắt gỏng đáp lại. Anh nhìn xoáy vào
đôi mắt màu nâu chứa cả biển nước đục ngàu của người phụ nữ đang ngồi
trước mặt.
- Vậy vì sao anh phản bội em chứ?
- Anh…
- Anh làm sao? Em đã làm sai điều gì với anh? Hay ít nhất thì anh cũng phải cho em một lý do chính đáng chứ?
- Anh không biết phải giải thích với em làm sao. Anh…
- À… Em hiểu rồi. Đây là một câu chuyện tình yêu… hoàn toàn không
phải một cuộc chơi… Vì thế anh không cần phải đưa ra lý do vì sao anh
thích cô ta, vì sao anh rời bỏ em… Đúng không nào? Được rồi. Được rồi…
Cả căn phòng tĩnh lặng.
Tâm Lan bước ra khỏi giường, hai tay đan vào nhau, vo tròn đầy bức
bối. Cô đi đi lại lại xung quanh phòng như người đang xử tội và kết án
Hoàng Minh. Lòng cô đang nóng như lửa, tình yêu của cô từng bùng cháy
sáng lấp lánh như những vì sao thì giờ đây, nó đang nguội lạnh và tan
chảy như que kem bị thiêu đốt bởi sức nóng tàn ác của mối tình đầu đầy
ngang trái.
Tâm Lan căm ghét chị ta – người đàn bà đã từng ruồng bỏ Hoàng Minh,
người đàn bà từng làm trái tim người cô yêu thương đến bầm dập, thâm
tím. Để rồi, cô là kẻ đến sau, phải hứng biết bao nhiêu nỗi đau trước
đó. Để rồi một ngày chị ta trở lại, cô bỗng trở thành miếng vá để che
lấp vết lỗ hỏng của trái tim anh. Lẽ nào, cuộc đời lại trêu ngươi cô
nhiều đến thế? Rằng cô phải “trả” anh ấy lại cho chị ta hay sao? Đó là
điều không thể tin, cô không hề muốn và chẳng bao giờ muốn cả. Hoàng
Minh là chồng chính thức của cô, là người đàn ông của cô được cả pháp
luật và xã hội thừa nhận, chứ không phải một đồ vật để hai người đàn bà
đấu tranh, giành giật xem ai thắng, ai thua, xem ai có quyền sở hữu, còn ai chỉ có quyền giữ tạm.
- Nói cho em. Hãy nói cho em biết đi. Bây giờ, em phải làm sao?
Phải làm sao để anh hạnh phúc? Phải làm sao để anh trở lại bên em, bên
con, bên mái ấm này?
- Anh sai rồi.
- Anh có thể sửa sai mà. Như đêm nay, anh đã về nhà. Anh biết, anh yêu ai nhiều hơn và anh cảm thấy thực sự hạnh phúc khi ở bên ai mà.
Đúng không? Anh Minh?
- Anh về thăm con.
Chỉ một câu trả lời ngắn ngủi từ anh nhưng nó khiến Tâm Lan đứng chết sững. Đôi mắt long lanh những giọt lệ cũng không thể lăn ra được. Đôi
chân cô cứng đờ như chôn chân dưới từng viên gạch nát đá hoa lạnh buốt.
Mọi thứ cũng dường như hóa đá và ngừng chuyển động. Cô lắc đầu, đó là
câu trả lời mà cô không bao giờ tưởng tượng đến, dù chỉ một lần duy nhất trong đời.
Suốt bao nhiêu năm qua, cô vẫn luôn cảm thấy bàn tay anh ấm áp và che chở cho hai mẹ con cô. Suốt ngần ấy thời gian, tình yêu của anh mà cô
cảm nhận được đâu hề nguội lạnh và giả dối? Giá như… cô ước mình chẳng
biết gì về mối quan hệ kia. Nhưng nếu như không có nó, chẳng phải cô là
người đàn bà khờ dại và ngốc nghếch quá đỗi hay sao?
Bản thân Tâm Lan biết, lúc này không phải là lúc để trách cứ anh. Cô
không muốn làm người phụ nữ vị tha, bao dung hay cao thượng. Nhưng hơn
ai hết, cô hiểu mình cần phải làm gì để anh quay trở lại và cùng cô xây
dựng tổ ấm. Cô nghĩ thế, bởi cô đã sẻ chia và giúp đỡ rất nhiều người
phụ nữ cơ mà.
- Em biết anh nói dối mà, đúng không?
- Anh về thăm con. Và anh về vì bên em, anh thực sự cảm thấy an
toàn. – Hoàng Minh nhìn cô. Đôi mắt ấy khiến anh bối rối, lại càng thêm
bối rối.
- An toàn chứ không phải hạnh ph