XtGem Forum catalog
Ai Sẽ Dắt Em Qua Nỗi Đau ?

Ai Sẽ Dắt Em Qua Nỗi Đau ?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323715

Bình chọn: 8.00/10/371 lượt.

ản thân.

Lật thêm hai chồng giấy nữa cô mới tìm thấy chiếc túi ni lông màu đen.
Thật quái quỷ, thời gian để tìm chiếc túi đen đó cũng chỉ tốn thêm vài
giây chứ đâu có nhiều nhặn gì, vậy mà tâm trạng cô đã cảm thấy hết sức
nôn nóng.

Cổ họng Tâm Lan lại bắt đầu khó chịu, rất khô và rát buốt. Cô phải tìm đến nhà vệ sinh ngay lập tức.

Vừa đi tới lối quẹo xuống lầu một, cô lại giật mình vì nhớ tới bé Nguyên Thảo: “Sao hôm nay lịch sinh hoạt trong ngày của mình lại rối tung hết
cả lên thế này?” Vừa vặn chốt cửa phòng, cô vừa cất tiếng gọi. Giọng cô
thúc giục con bé nhưng nghe vô cùng dịu dàng.

- Nguyên Thảo! Dậy đi con. Trễ giờ tới lớp học rồi.

Nhưng trong phòng chẳng có ai cả. Chăn mùng, ga đệm đã được xếp lại
ngay ngắn, gọn gàng. Trên mặt bàn học của bé Thảo còn có một mảnh giấy
nhỏ. Đó là lời nhắn của Hoàng Minh: “Em ăn sáng rồi ở nhà nghỉ ngơi cho
khỏe. Anh đưa con gái tới trường rồi đi làm luôn”.

Nước mắt Tâm Lan cứ thế lăn ra. Tờ giấy trên bàn tay đã bị cô siết mạnh…

Hoàng Minh vẫn để lại lời dặn dò cùng sự quan tâm chăm sóc hết mực thế
kia ư? Chẳng phải đêm qua anh đã nói rằng, tự tay mình sẽ viết đơn ly
hôn để đưa cho cô ký còn gì. Chẳng lẽ… chẳng lẽ hôm nay là ngày cuối
cùng anh ở ngôi nhà này ư? Có thật hôm nay là ngày cuối cùng anh dặn dò
và cùng cô chăm sóc cho bé Nguyên Thảo không? Tại sao mọi chuyện lại có
thể diễn ra nhanh như vậy chứ? Bản thân cô còn chưa dám chấp nhận những
gì mình tận mắt chứng kiến ngày hôm qua là sự thật cơ mà? Vậy trong ngày hôm nay, làm sao cô có đủ can đảm để sẵn sàng buông tay anh?

Tâm Lan thoáng rùng mình, trong giây lát ngắn ngủi trôi qua, mảnh giấy nhỏ nhắn kia đã khiến cô gần như tuyệt vọng hoàn toàn.

Mới sáng ngày hôm qua, anh còn trêu ghẹo cô bằng cách nhặt một sợi
tóc vương trên tấm nệm khều khều khiến chiếc mũi nhỏ xinh của cô phải
chun chun lại rồi bật cười khanh khách vì quá nhột.

Mới sáng ngày hôm qua, cô vẫn còn rất bận rộn cho công việc chuẩn bị bữa ăn sáng của cả gia đình, anh vòng tay ôm cô từ phía sau và khen cô là
người vợ tuyệt vời nhất, còn anh là người đàn ông may mắn nhất vì được
cô yêu.

Mới sáng ngày hôm qua, tiếng nói cười hạnh phúc của cả gia đình còn vang vọng khắp căn nhà, anh buộc hai bím tóc cho bé Thảo rồi đưa con bé tới
trường, đưa cô tới chỗ làm và sau cùng là anh mới đến công ty…

Vậy mà sáng ngày hôm nay, chẳng ai có thể làm cô cười. Thậm chí, nước mắt của cô còn trào ra ngay cả trong giấc ngủ. Có lẽ nào, cô thật sự là một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ ư?

Cô từ từ ngồi bệt xuống nền nhà một hồi lâu…

***

Tâm Lan xuống cầu thang. Tay cô vẫn giữ chặt chiếc túi ni lông màu
đen. Chẳng có ai ở nhà cả. Nhưng không phải vì thế mà cô sẽ chạy khắp
căn nhà và tự hát to cho mình nghe một giai điệu nhảm nhí. Điều đó hẳn
là vô cùng ngốc nghếch nhưng Tâm Lan nào đâu ngờ rằng, mọi người vẫn
thường bảo: “Những người phụ nữ muốn sinh con vốn dĩ vẫn là ngốc nghếch” cơ mà.

Phòng vệ sinh đây rồi. Cô phải quên hết tất cả mọi chuyện về Hoàng Minh, về Kiều Thanh, hay về những tháng ngày sau đó nếu phải nuôi con một
mình. Tâm trạng cô vô cùng phấn chấn mỗi khi tưởng tượng, phỏng đoán rồi lại hình dung.

Tâm Lan chun chun chiếc mũi lại tỏ vẻ bực mình với chiếc hộp giấy. Thay
vì dùng kéo cắt cẩn thận lớp vỏ ni lông trắng viền xanh và mỏng bên
ngoài, rồi mới tháo lớp vỏ bằng giấy ở bên trong, thì Tâm Lan đã ghé
răng giựt mạnh và làm chúng bung ra ngay lập tức. Tại sao vào cái khoảnh khắc “nóng bức” mà người phụ nữ nào muốn sinh con như thế này, nhà sản
xuất que thử lại có thể bọc kín chúng từng lớp, từng lớp như thế cơ chứ? Nó làm cô phát bực và càng thêm nôn nóng cho dù cô đã phỏng đoán gần
như chắc chắn rằng, mình đang mang thai.

Tâm Lan chẳng buồn đọc tờ giấy hướng dẫn sử dụng nữa. Nó là những dòng
chữ chi chít và sẽ khiến cô mất quá nhiều thời gian. Không biết từ lúc
nào, cô trở lên mất kiên nhẫn như vậy?

Lần mang thai bé Nguyên Thảo, tâm trạng cô y hệt như lúc này. Nhưng
ít nhất sự ngốc nghếch và chẳng biết gì về lần đầu tiên được làm mẹ đã
khiến cô tò mò. Tim cô đập thình thịch, cô nhìn chiếc que thử nửa trắng
nửa xanh, dài chừng bằng ngón tay thì phải sử dụng như thế nào? Còn bây
giờ thì không, công việc của cô ở báo đài và kinh nghiệm làm mẹ đã khiến cô gần như thuộc làu làu những gì in ở tờ giấy kia.

Cô đặt chiếc que thử thẳng đứng vào khay nhựa nhỏ sao cho không vượt quá mũi tên quy định, rồi để nó lên chiếc giá đỡ đựng đồ bằng inox được
treo ở tường. Cô thừa biết mình sẽ phải chờ đợi trong vòng năm phút sau
mới có kết quả. Cô phải chờ những vạch báo hiệu màu hồng.

Năm phút quả thực rất dài. Tất nhiên là Tâm Lan sẽ chẳng ngồi và lẩm bẩm từ một đến con số ba trăm như từng giây vạch kim đồng hồ nhích chuyển.
Cô cố gắng lờ cái que thử đi. Nhưng tim cô vẫn đập thình thịch.

Cô đánh răng lâu hơn mọi ngày. Cô chần chừ rửa mặt cũng mất nhiều thời
gian hơn mọi ngày. Cô thay