
ăn bệt trên đường Alexander, Tâm Lan
ngán ngẩm nhìn vào quán cơm mà mọi ngày cô cùng Hoàng Ngân vẫn thường
ăn. Những đám nhân viên văn phòng vào giờ nghỉ trưa bắt đầu ùn ùn kéo
tới. Những chồng ghế xanh đỏ được cô bé phục vụ chia lẻ ra từng chiếc,
xếp kín cả ngoài vỉa hè, cả ở trên bồn cây. Mùi thịt kho tàu, mùi tanh
của hải sản, mùi mắm tôm,cả mùi nước hoa rẻ tiền nữa… Chúng quyện với
nhau, xộc vào mũi khiến cổ họng cô bắt đầu nôn nao, khó thở.
- Hôm nay, chị em mình đổi món được không?
- Ừ! Chị cũng vừa định đưa ra ý kiến này. Hay ăn mì sủi cảo nhé.
Tâm Lan gật đầu mặc dù món mì sủi cảo không hợp khẩu vị với cô cho
lắm. Nhưng Hoàng Ngân lại vừa mới chia tay một cuộc tình chỉ vẻn vẹn
trong vòng hai tháng nên cô cũng không nỡ chối từ.
Ăn trưa xong, Hoàng Ngân lại kéo Tâm Lan đi mua đồ ở ngay gần đó. Tâm Lan cũng vui vẻ tư vấn cho Hoàng Ngân xem chiếc áo này hợp ở màu sắc
nhưng kiểu dáng thì không, hay chiếc váy kia có màu sắc ô kẻ đẹp nhưng
hình như là quá ngắn, không phù hợp nơi công sở… Cuối cùng thì Hoàng
Ngân cũng ra về với hai bịch lớn trên tay. Còn Tâm Lan thì từ chối khéo: “Tháng trước em đi mua đồ mà đã dùng hết đâu”.. Nhưng đến lúc đi qua
shop thời trang dành cho bà bầu thì bước chân Tâm Lan lại rất chậm chạp.
Đến giờ nghỉ trưa ở văn phòng, Hoàng Ngân cùng đám bạn đồng nghiệp
tranh thủ vào facebook tám chuyện, hay chơi game. Trong khi đó, Tâm Lan
vẫn ngồi ở ngoài sảnh lớn của tòa nhà, một tay xoa bụng, một tay giữ khư khư chiếc điện thoại. Dường như cô vẫn đang trông chờ về một điều gì đó trong vô vọng.
Không có một cú điện thoại nào của Hoàng Minh vào bữa trưa như mọi
ngày. Cũng chẳng có một dòng tin nhắn hỏi thăm như mọi hôm. Dường như cô cảm thấy, thiếu anh một giờ thôi cũng đủ làm trái tim cô như đóng băng, chẳng thể nào thở nổi.
Chần chừ mãi, cô cũng nhấn nút gọi cho Hoàng Minh trước khi trở lại
phòng thu. Cô không biết mình sẽ phải nói gì sau khi anh bắt máy, nhưng
chắc chắn cô phải nghe thấy giọng anh, dù chỉ là câu từ chối qua loa
như: “Anh đang bận, lúc khác mình nói chuyện nhé!”.
Nhưng chỉ có những tiếng chuông ngân dài trong vô vọng…
Cả người cô như đang đông cứng thành băng, những dòng nước mắt tuôn ra có lẽ vì thế mà cũng trở nên lạnh giá…
Trong lúc Tâm Lan bận bịu với bữa cơm gia đình thì anh lại lén lút gặp gỡ tình cũ
- Về phần em, thế nào cũng được. Miễn là anh cảm thấy mình hạnh
phúc. Nhưng hãy để cho em nuôi con. Nó còn nhỏ, nó không thể xa mẹ được. Anh biết đấy.
- Nó sẽ cần anh, vì anh là ba của nó.
- Nhưng em là mẹ nó. Em mang nặng đẻ đau cơ mà.
- Thôi nào. Hãy để anh! – Hoàng Minh nài nỉ.
- Không! Anh Minh! Em nuôi được con bé, bất kể điều kiện có khó
khăn thế nào. Chỉ cần anh hứa với Nguyên Thảo, anh sẽ mãi mãi vẫn là ba
của nó.
Hoàng Minh ngả người về phía sau chiếc ghế mây, chân lông mày anh
nhíu lại nhìn cô. Khuôn mặt anh ở ngay đối diện mà sao cô cảm thấy vừa
rõ nét lại vừa xa xôi.
- Ý em là… tương lai không xa, anh và Kiều Thanh cũng sẽ có những
đứa bé chào đời… Nhưng em muốn anh có thể hứa… anh vẫn yêu bé Nguyên
Thảo như từ trước tới nay, vẫn quan tâm, vẫn thỉnh thoảng tới đưa đón nó đi chơi… bằng không… con bé sẽ rất tủi thân.
Rất khó khăn, Tâm Lan mới có thể nói được nguyện vọng của mình. Hai
hàng nước mắt chầm chậm lăn xuống từ khóe mắt cô, rơi xuống thấm vào cổ
áo…
- Đừng khóc nữa. Thôi nào, Tâm Lan. – Hoàng Minh nhắm hờ mắt lại.
Anh cảm thấy mệt mỏi vô cùng. – Nguyên Thảo mãi mãi là con của anh cơ
mà. Anh xin lỗi. Ý anh là… anh muốn tốt cho em… Khi chúng ta chia tay
rồi, em cũng cần phải có thời gian và cần một hạnh phúc mới…. Ý của
anh….
Hoàng Minh lúng túng. Dù anh đã rất cố gắng kiềm chế cảm xúc của
mình, nhưng cổ họng anh vẫn nghẹn ứ. Anh cảm thấy mình có lỗi vô cùng.
Trong tận đáy đôi mắt anh, những mảng mây mù vấn vít luẩn quẩn làm mờ
đục.
Rồi anh lặng im nhìn Tâm Lan rất lâu. Khuôn mặt đẹp của cô mang một
vẻ bi thương cùng nỗi thất vọng cực độ. Cái cổ trắng cao nõn nà của cô
in từng vệt dài của những dòng nước mắt chảy xuống đang dần được gió
trời hong khô. Cả đôi vai gầy của cô đang run run lên vì xúc động mạnh
nữa… Tất cả chúng đều in đậm trong đôi mắt anh. Trái tim anh bỗng bắt
đầu nhói đau kỳ lạ.
Tâm Lan lắc đầu, đầy mệt mỏi. Cô gạt ly sinh tố đã tan loãng vì đá
sang bên rồi chống khuỷu tay xuống bàn, bàn tay nhỏ nhắn vuốt ngược
những lọn tóc còn vương trên mặt ra phía sau. Cô thấy tức ngực và khó
thở vô cùng. Hình ảnh lờ mờ của cô in đậm trên mặt bàn kiếng.
Suốt bao nhiêu năm, dường như đây là nỗi đau lớn nhất mà cô đang phải trải qua: khó khăn, lênh đênh như kẻ đi guốc cao mười phân để leo núi;
khổ nhọc, rát khô vòm họng như kẻ đơn độc giữa bãi cát sa mạc đầy bụi
nắng cháy không kiếm đâu lấy nổi một giọt nước, mà lẽ ra ông trời nên
thương và ban tặng bằng một cơn mưa nho nhỏ. Cô khóc cho nỗi đau này,
thật khó để cô có thể vượt qua. Lẽ nào, ông