
/>- Cậu đừng lo, tớ sẽ điều tra xem bọn nào mà lại dám chơi bẩn đến thế!
- Đừng! Vô ích thôi, tớ bị như thế này nhiều rồi!
- Là sao?
- Cậu tưởng mọi người đều yêu quý và muốn theo đuổi tớ ư? Bên cạnh
những người đó vẫn còn rất nhiều người ghen gét tớ, xem tớ là đồ chảnh
chọe, xem tớ là cái gai trong mắt mà chỉ muốn nhổ phăng đi. Tớ thật sự
rất sợ những con người như thế!
Thì ra, ẩn sau cái vẻ hoa khôi hào nhoáng, được hàng tá người ngưỡng
mộ và theo đuổi, Sam phải gánh chịu những áp lực như thế này đây. Có lẽ
vì những điều phải chịu đựng như thế mà Sam ít nói hẳn đi, nhất là khi
đến trường.
- Tớ không nghĩ con người lại có lòng thù hận, ghen gét đến thế, tớ tưởng chỉ có tình yêu mà thôi chứ!
- Ý cậu là sao??
- À…không, tớ chỉ buột miệng nói thế thôi.
Cứ mỗi lần nói chuyện với Đại, đến câu thứ bai, thứ tư là Sam lại bắt đầu thấy khó hiểu, Đại cứ như là một người khác đứng ngoài cái thế giới này để nhận xét mọi việc vậy.
Xe dừng bánh tại một khách sạn,
- Cậu…đưa tớ đến đây làm gì?
- Thay quần áo! Cậu định đem cái bộ dạng này đến lớp à?
- Vậy cậu ngồi yên trên xe đi, tớ sẽ vào một mình, tớ không muốn bị người khác hiểu nhầm.
- Nhưng cậu với tớ đang là người yêu cơ mà? Người yêu thì không được phép vào cùng nhau sao?
- Cậu điên à! Đó chỉ là đóng giả thôi, mà đóng giả thì không thể như thế được. Tớ không muốn danh tiếng của bố tớ bị ảnh hưởng!
- Bố cậu? Là người thế nào?
- Tớ sẽ nói sau, giờ thì tớ vào thay đồ, cậu ngồi yên đấy đi!
Sam xuống xe. Khi cô bé đã khuất sau tấm cửa kính của khách sạn, Đại
vô tình thấy chiếc điện thoại của Sam đang nằm trên ghế. Tò mò, Đại mở
ra và ấn vào phần album ảnh. Những bức ảnh tự sướng của Sam lúc một mình trong phòng làm Đại bật cười. Cậu ấy chợt nhận ra, cô bé cười thật đẹp, thật hiền với đôi má lúm đồng tiền sâu hoắm, nhưng thật lạ là kể từ lúc gặp Sam, chưa lúc nào Đại thấy Sam cười, dù đó chỉ là nụ cười nửa môi.
Đại lướt từng tấm ảnh và cứ mỗi tấm ảnh kéo qua, Đại lại nhoẻn cười.
Chợt, tấm ảnh cuối album làm Đại trợn tròn mắt. Đại ngạc nhiên đến nỗi
lấy tay dụi mắt ba bốn lần. “Không…không thể như thế được…chẳng phải là
mẹ nói hắn ta đã chết rồi sao? Không thể thế này được, hắn ta không thể ở đây được, chắc chắn là có người giống mà thôi!”
Đại cứ lan man suy nghĩ mà không biết Sam đã lên xe từ lúc nào:
- Cậu làm gì với chiếc điện thoại của tớ thế?
- À..tớ chỉ, tớ chỉ…muốn xem ảnh của cậu thôi! Cậu thật sự…rất đẹp, đặc biệt là nụ cười.
- Cám ơn cậu…
- Nhưng tại sao tớ không bao giờ thấy cậu cười?
- Tớ…không biết, tớ ít cười khi đến trường lắm, vì thấy chẳng có gì đáng cười cả! Giờ chúng ta đến trường đi, muộn học rồi đấy!
- À…ừm…
Đại hơi chột dạ, nhìn vào chiếc điện thoại của Sam một hồi lâu và nhớ đến tấm ảnh nằm ở cuối album. “Có lẽ đó chỉ là vô tình trùng hợp!”_cậu
ta nghĩ vậy…
Đó là tấm ảnh Sam chụp Zak khi cậu ta đang ngủ hôm trước….
Vương Bội là người duy nhất nắm được điểm yếu của Zak, và ông ta đã
dùng điều đó để khống chế Zak và bắt cậu ta phải phục tùng theo ý mình.
Vậy, điểm yếu đó là gì?
11/ ĐỤNG ĐỘ
- Cậu có cần phải diễn quá lên như thế không? Tớ thật sự cảm thấy không thoải mái chút nào!
Sam thì thầm vào tai Đại khi hai người bước vào trường, hàng trăm con mắt đổ dồn vào cái choàng tay của Đại lên vai Sam.
- Cậu im lặng chút đi, nếu muốn tên Uy kia không chọc ghẹo cậu nữa thì phải diễn cho đạt một chút chứ!
- Nhưng tớ thấy không ổn….
Chưa nói hết câu, Sam và Đại đụng đầu phải nhóm đàn em của Uy, thằng
nào mặt mày cũng lăm le như muốn ăn tươi nuốt sống hai người. Từ phía
sau, Uy xỏ tay vào trong túi quần bước tới, miệng phì phèo khói thuốc:
- Đẹp đôi quá!
- Anh muốn gì?_Sam đĩnh đạc.
- Á à, hôm nay Sam mạnh mẽ hơn anh tưởng đấy!
- Anh muốn gì, nói thẳng ra đi! Còn không, để cho tôi yên!
- Anh muốn gì thì Sam biết rồi mà! Làm bạn gái anh và bỏ cái thằng đần thốn kia ngay lập tức!
- Việc gì tôi phải nghe lời anh? Tôi đã có bạn trai rồi, anh đừng làm phiền đến tôi nữa được không?
- Cưng coi thường Vũ Phong Uy này quá đấy cưng à, không có một đứa
con gái nào dám từ chối anh để đi với một thằng khác như cưng đâu! Nếu
cưng còn cố chấp thì chính người mà cưng gọi là bạn trai phải gặp không
ít rắc rối đấy!
Uy lại đưa ra lời hăm dọa, lần này, Đại lên tiếng:
- Anh tưởng là tôi sợ lời hăm dọa đấy của anh sao? Anh xem thường tôi quá rồi đấy! Tôi sẽ chống mắt lên xem anh sẽ làm gì với tôi đấy!
- Mẹ kiếp, mày dám đối đáp với tao thế à? Mày tưởng mày là con của
Thủ tướng là ngon lắm à? Chờ đấy, thằng nhãi, mày sẽ phải hối hận vì câu nói ngu xuẩn của mày vừa rồi! Tụi bây, đi!
Đám đông xúm lại rồi cũng tan ra, hầu hết mọi người đều ngạc nhiên
trước câu nói của Đại, vì từ trước tới gi