Teya Salat
Alien, Em Yêu Anh

Alien, Em Yêu Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322343

Bình chọn: 10.00/10/234 lượt.

iờ là mấy giờ rồi không? Người thì nồng nặc mùi bia, em có muốn chị mách bố không hả?

- Chị à, em đi sinh nhật bạn nên có uống chút bia, về hơi trễ là
chuyện bình thường, sao chị cứ cằn nhằn mãi như bà già bảy mươi thế!

- Em còn dám…

- Thôi, không đôi co với chị nữa, em về phòng đây, buồn ngủ lắm rồi, good night chị!

- Haiza, cái con bé này…

Sam thở dài, định quay về phòng thì thấy ánh sáng ở phòng Zak vẫn còn hắt ra, trông rất mạnh, có lẽ cậu ta ngủ mà quên chưa tắt đèn. Nghĩ
vậy, Sam tiến đến căn phòng với cánh cửa đang hé…Và Sam đẩy cửa, rất
nhẹ.

Zak không ngủ mà đang ngồi trên bệ cửa sổ và hai cánh cửa sổ mở
toang…trời đầy sao, và Zak đang ngắm nhìn chúng. Kể từ lúc nhìn thấy Zak thì đây là lần Sam thấy Zak giống…“con người” nhất, nghĩa là cậu ấy
đang ngồi ngắm sao, mà ngắm sao cũng là sở thích của Sam. Nghĩ thế, Sam
khẽ lên tiếng:

- Cậu chưa ngủ sao?

Sam nhớ tới lời bố nói ở bữa ăn lúc tối, chợt thấy việc kết bạn với Zak là một điều nên làm. Zak vẫn im lặng.

- Cậu nói gì đi chứ? Tôi đang hỏi cậu mà!

- Ừm!

- Ừm là sao, cậu ừm thì làm sao tôi hiểu.

- Tôi chưa ngủ.

- Thì ai chẳng biết là cậu chưa ngủ, chưa ngủ mới có thể nói chuyện với tôi được chứ!

- Ừm!

- Ơ hay, cái cậu này, nói chuyện kiểu gì mà giống như cái máy thế!
Tôi muốn quan tâm, muốn nói chuyện với cậu mà thái độ của cậu như thế
thì tôi cũng chịu luôn.

- Ừm!

Sam bắt đầu bực mình: “Cậu ta tính chơi khăm mình chắc?! Cứ như cái
từ “Ừm” và việc nhắc lại lời người khác là câu cửa miệng của cậu ta
vậy”. Tức quá, Sam xông tới chỗ bệ cửa sổ mà Zak ngồi, nhìn chằm vào mặt cậu ta:

- Ê! Quay lại đây nói chuyện coi!

Và Zak quay sang thật, quay như một cái vòi vặn nước, cổ thì quay
nhưng thân mình không nhúc nhích. Sam hơi nhợn trước hành động của Zak.
Dưới ánh trăng trong suốt, mặt Zak như góc cạnh hơn, trăng rót vào mặt
cậu ta một thứ ánh sáng dịu mờ, đôi mi rậm đen, đôi mắt to không chớp và cái miệng chưa bao giờ cười…

- Cậu đang buồn à?

- ….

- Cậu có tâm sự gì sao?

- ….

- Cậu không có gì nói cho tôi nghe sao?

- …

- Tôi chịu thua cậu rồi! Không nói thì tôi về phòng vậy!

- ….

- ….

- Tôi- không- nhớ- gì- cả!

- Ối, cuối cùng thì cậu cũng nói được một câu tử tế!

- Tôi- không- nhớ- gì- cả!

- Tôi- không- nhớ- gì- cả!

- Tôi- không- nhớ- gì- cả!

Zak cứ nhắc đi nhắc lại câu nói ấy như một người điên, hai tay ôm
chặt đầu, khuôn mặt cậu ta trông đầy đau đớn và tội nghiệp. Sam cắn môi, thấy thương Zak, thương cho bộ dạng của cậu ta lúc này. Sam choàng tay
qua vai, định an ủi cho Zak bớt đau buồn…nhưng không ngờ, trong cái
khoảnh khắc ấy, cứ như một phản xạ quen thuộc, Zak dùng tay ấn mạnh
khiến Sam ngã sóng soài trên sàn nhà. Khủy tay đập xuống sàn khiến mặt
Sam nhúm nhó lại:

- Á!!! Cậu ác thế! Dám đối xử với một người có ý định giúp cậu như
thế hả! Cậu có phải là con người không đấy?! Cái đồ vô tâm, cái đồ đá
gỗ, trơ như quả bơ ấy! Đã thế, từ nay, tôi không thèm quan tâm, để ý gì
đến con người kì cục như cậu nữa!

Sam xồng xộc xông ra cửa, tiếng kéo cửa vừa đủ lớn để không át đi tiếng xin lỗi nhỏ xíu phát ra từ miệng Zak:

- Tôi- xin- lỗi- cậu!_từng tiếng một chậm rãi như thế!

Sam thoáng nghe, chợt khựng lại, nhưng rồi cái gì đấy mách bảo cô bé
đừng quay lại nữa, và rồi Sam về phòng và đánh một giấc cho đến sáng.

10/ TẤM ẢNH CUỐI ALBUM

Sáng, Sam đến trường bằng ô tô, có lẽ vì hơi mệt nên cô bé không còn
đủ sức để đi bộ được nữa. Hôm nay, bé Su không đi học. Có lẽ vì cơn say
đêm qua khiến Su không nhấc mình lên nổi khỏi chiếc giường, nghĩ đến đó, Sam khẽ lắc đầu.

- Thưa cô chủ, đến nơi rồi ạ!_tiếng ông Kiên.

Ông ấy cũng đã khá già rồi, có thể biết được điều đó qua giọng nói
khàn và mái tóc đã bạc nửa đầu của ông. Ông làm việc cho bố Sam có lẽ đã từ rất lâu rồi, nhưng lâu đến mức nào thì Sam chịu, có thể lúc ấy Sam
còn chưa ra đời.

- Cám ơn ông, lát về đừng đợi tôi nhé, tôi sẽ đi bộ.

Sam thều thào, vừa bước xuống xe và tiến vào cổng trường chừng hai
mươi bước, bỗng từ đâu có hai tên bịt mặt đi xe mô tô phóng ngang qua
trước mặt Sam và ném vào người cô bé những quả trứng thối. Cái ném bất
ngờ khiến Sam không kịp né, và kết quả là bộ đồng phục của Sam trở nên
nhầy nhụa và lấm bẩn. Những ai có mặt ở cổng trường lúc bấy giờ đều
không tránh khỏi bất ngờ, nhưng tất cả chỉ biết đứng yên dán chặt mắt về phía Sam mà không ai đến giúp cô bé cả, trong số đó có những tên tự
nhận là sẽ sống chết vì Sam. Sam hơi rối, mặt đã đỏ ửng lên. Và trong
lúc ấy, như một vị cứu tinh kịp thời, Đại chạy đến khoác lên người Sam
chiếc áo vest, dìu cô bé lên chiếc ô tô vừa đỗ để tránh cái nhìn soi mói của học sinh trong trường.

- Cậu không sao chứ?

- Tớ…tớ không sao, nhưng…tớ thấy sợ…