
o?
- Còn quá sớm để nói điều đó!
Đại chợt đứng lại, dường như cậu ấy muốn nói thêm cái gì đó, nhưng rồi lại thôi, thay vào đó là một câu chào:
- Có lẽ…tớ phải lên ô tô lại thôi, đi bộ nhiều thế này tớ không quen!
- Ừm, cậu đi đi, tạm biệt nhé!
Đôi chân thon của Sam nhịp nhàng bước đi trên con phố rợp bóng cây
ngày gió. Đại đứng đó, vẫn còn dõi theo, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- Yêu vào lúc này là quá sớm sao?
6/ NỔI LOẠN:
- Dì Năm!!!!! Cái gì thế này???
Vừa vào phòng, Sam đã vội vàng hét lên khi thấy căn phòng của mình
không khác gì một bãi chiến trường. Những cuốn sách xếp ngay ngắn trên
kệ giờ nằm mỗi quyển mỗi nơi, cả tủ quần áo cũng bị bới tung lên không
thương tiếc, mấy con gấu bông nằm trên giường thì bị vất la liệt dưới
sàn nhà. Không lẽ một căn biệt thự to lớn như thế này mà ăn trộm có thể
đột nhập được sao?! Sam tức điên lên, cô bé ghét nhất là việc người khác đụng chạm đến đồ dùng của mình.
- Dì Năm, dì Năm ơi, sao dì ở nhà mà để cái phòng của cháu ra nông nỗi này ạ?!
Dáng điệu tất tả chạy vào, dì Năm nhăn mặt khi thấy cảnh động trời xuất hiện ngay trước mắt.
- Tôi…tôi lau chùi ở dưới nhà, không biết trên này đã xảy ra chuyện
gì…Nhưng, chắc chắn không phải là ăn trộm đâu cô chủ à. Nếu có ăn trộm
thì hệ thống báo hiệu đáng ra phải thông báo rồi chứ!_dì Năm kiên quyết.
Và khi cả Sam và dì Năm đang loay hoay trong mớ suy nghĩ ngổn ngang
thì thủ phạm…đã xuất hiện! Zak cũng đã bới tung phòng của Su lên và để
lại cảnh tượng cũng hỗn độn không kém phòng Sam trước đó. Những hành
động đó được thực hiện trước sự chứng kiến của Sam và dì Năm khiến cả
hai đều vô cùng bất ngờ.
Zak như một con thú hoang khát mồi, cậu ta gào thét và đập tung mọi
thứ trước mắt. Cậu ta không kiểm soát được hành động của chính mình và
tự làm mình bị đau bằng những cú va đầu vào tường thật mạnh.
- Này! Cậu kia! Cậu đang làm cái gì thế hả? Cậu có bị điên không hả?
Sam hét lên như không thể chịu đựng được cái hành động điên rồ của
Zak. Nhưng dường như mọi lời nói vào lúc này, trong thời điểm này đối
với Zak là hoàn toàn vô nghĩa. Cậu ta vẫn tiếp tục đập phá và ré lên
khiến lỗ tai Sam như muốn nổ tung ra. Chợt nhìn thấy cây chổi lau nhà mà dì Năm cầm trên tay, Sam nảy sinh một ý định: “Nói đã không nghe thì
chỉ có thể dùng bạo lực mà thôi!”. Nghĩ là làm, bước tới chỗ Zak, trong
một tâm lý sợ sệt và hoang mang, Sam giơ chiếc chổi lên và đập vào lưng
Zak một tiếng: “Bốp!!!”. Tiếng kêu như chừng có thể xuyên thủng màng nhĩ và làm cho ai đó bất động ngay tức khắc. Zak choạng vạng, nắm lấy cổ
tay Sam, bóp chặt. Đột nhiên, Sam cảm giác một dòng điện xẹt ngang qua
lồng ngực mình, nhói lên. Trời đất! Cái cảm giác này Sam đã từng có khi
gặp Đại trước đó. Sam càng hoảng loạn hơn và gần như nghẹt thở. Rất may, lúc ấy, Zak đã kịp buông tay cô ra và ngã gục trên sàn nhà. Một cảnh
tượng quá khủng khiếp đối với Sam! Và rồi, vài giây sau, Sam cũng lịm
dần đi.
Dì Năm thét lên, gọi cho ông Vương Bội trong tình trạng run rẩy….
7/ KHÔNG HỀ ĐƠN GIẢN!
Ông Vương Bội vẫn giữ bình tĩnh như vốn có:
- Dì Năm! Dì đặt con bé lên giường đi, vài phút sau nó sẽ tỉnh lại thôi.
- Còn cậu Zak thì sao thưa ông?
- Cậu ta để đó tôi lo. Dì cứ lo phần việc của mình!
Nói rồi, ông ta kéo Zak về phòng, hất cánh cửa phòng kêu chan chát.
Dì Năm nhoài người theo, nhưng cũng chỉ vừa thấy cánh cửa phòng khép
lại.
Và đúng là vài phút sau thì Sam tỉnh thật!
- Cô chủ, cô có sao không?
- Cháu…cháu đau đầu quá, cảm giác cứ như là vừa bị điện giật xong. Dì Năm à, cậu ta đâu rồi? Cái tên quái thú ấy đâu rồi?
- Ông chủ đưa cậu ta về phòng rồi, tôi không biết hai người làm gì trong đó nữa…
- Cháu phải đi hỏi bố cho ra lẽ mới được!
Sam leo xuống giường, mặt cau có và phóng thẳng sang phòng ông Vương
Bội, nhưng không có. Cô bé chạy sang phòng của Zak, cũng không có…
- Dì Năm à? Dì thấy bố cháu đưa cậu ta vào phòng nào? Sao bây giờ cả hai phòng đều không thấy ai hết?
- Rõ ràng là tôi thấy ông chủ kéo cậu ta vào phòng cậu ta mà!
Sam lại rơi vào trạng thái hoảng loạn và rối trí. Cô chợt nhớ đến căn phòng thí nghiệm phía sau nhà, nơi mà bố chưa một lần nào cho hai chị
em cô bước vào. Sam chạy ra, và thấy cửa khóa chốt trong! Sam chắc mẩm
là bố đang ở trong đó với Zak:
- Bố! Bố! Bố ơi!!! Mở cửa cho con! Con có chuyện muốn hỏi bố!
Bố Sam kéo cánh cửa to, bước ra với một chiếc áo thí nghiệm màu trắng khoát trên người:
- Bố đã bảo con không được ra đây rồi mà!
- Bố! Zak đâu rồi? Con muốn bố giải thích cái hành động điên rồ của
cậu ta lúc nãy, bố có biết là con gái bố sắp mất mạng dưới tay cậu ta
không?
- Bố biết! Nhưng bố đã cho cậu ta uống thuốc an thần rồi! Cậu ta giờ
đã ổn và sẽ không bao giờ làm cái trò ngốc nghếch ấy nữa! Bố hứa!
- Thuốc an thần? Cậu ta bị bệnh