
in của hầy hết các cổ đông. Chỉ dựa vào một mình ông thì không thể làm gì. Duy Bảo đau đớn sắp xếp các đồ dùng cá nhân vào trong chiếc thùng xốp. Chỉ vì quá tin người, quá mềm mỏng để rồi giờ đây anh phải trả một cái giá quá đắt như thế này. Anh thẫn thờ bước ra xe. Thẩm quản gia đưa anh đến bên một bờ sông. Một con sông rộng, nằm cách trụ sở Phương Thị khoảng năm cây số. Ở nơi đây, có lẽ là nơi yên tĩnh nhất trong cái thành phố đông đúc và hỗn độn này. Anh đứng bất động, ánh mắt hướng vào khoảng không vô định, rồi anh ngước mặt lên trời hét to:
- Ông nội ơi, bố mẹ ơi. Con xin lỗi, con không giữ được Phương Thị. Con đã phụ lòng sự kì vọng của mọi người. Một dòng nước nóng rát từ từ lăn ra trong khóe mắt Duy Bảo. Mất đi Phương Thị đối với anh mà nói cũng giống như mất đi một người thân yêu nhất.
Thông tin Tổng giám đốc Phương Duy Bảo của Phương Thị bị sa thải và người kế nhiệm chính là chàng nhạc công si tình trong lễ đính hôn hôm qua, anh ta tên Trình Tuấn đã được phát sóng trực tiếp trên ti vi.
Sự kiện này đã gây ra một làn sóng dư luận mạnh mẽ trong quần chúng………………..
Thụy Hân đang làm việc tại tiệm mỹ phẩm và cô vô tình xem được thông tin này qua chiếc ti vi treo trong góc tiệm. Các nhân viên trong tiệm thì nhìn cô bằng những ánh mắt khác nhau theo cảm nhận của từng người. Họ không ngừng bàn ra tán vào, nhưng cô đều bỏ ngoài tai tất cả những điều đó. Thứ duy nhất khiến cô quan tâm đó chính là Duy Bảo- người được nhắc đến trong ti vi lúc nãy- cũng là người đàn ông mà cô yêu tha thiết đã mất đi toàn bộ sản nghiệp. Cũng thật lạ, biết trước kết quả sẽ như thế này, tại sao anh lại xử sự như thế, đó đâu phải là phong cách của Duy Bảo-cô trộm nghĩ- Nhưng nếu như sự thật không phải thế thì tại sao đến giờ này Duy Bảo vẫn im lặng mà không lên tiếng thanh minh .
Tâm trí Thụy Hân quẩn quanh với những suy đoán trái ngược nhau. Cảnh tượng hôm qua lại ùa về. Cô lại thấy hận anh. Thế mà tại sao, những lời nói của nữ phát thanh viên cứ văng vẳng trong đầu cô. Đáng lẽ ra, khi nghe những gì Duy Bảo phải gánh chịu do chính những điều anh ta gây ra cô phải cảm thấy vui mới đúng. Nhưng đằng này, cô lại cảm thấy đau đớn vô cùng, Đau như chính cô mới là người mất đi Phương Thị chứ không phải là anh.
Bánh xe của chiếc BMW như cũng nặng nề hơn thường ngày………….
Từ đằng xa, Duy Bảo đã thấy một cảnh rất lộn xộn ngay trước cửa căn biệt thự của gia đình mình. Xe tiến đến gần, Duy Bảo nhận ra trong đám lộn xộn ấy có em trai mình. Khi xe dừng hẳn, Duy Bảo bước xuống xe và trước mặt anh là hai chiếc vali đựng đầy quần áo cũng những vật cá nhân của anh và em trai mình.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?- Thẩm quản gia bước đến hỏi hai người gác cổng nhưng không có câu trả lời, và kì lạ thay, hai người này lần đầu ông mới gặp. Họ khóa chặt cánh cửa cứ như thế không để cho hai cậu chủ vào nhà. Năm phút sau, một người đàn ông khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi trông rất đậm người, cặp mắt ti hí, chùm râu cá chốt trông thật xấu xí. Hình như, ông ta được gọi là Tưởng quản gia bước ra nói:
- Xin thứ lỗi. nhưng tôi đã được lệnh không cho các người vào đây. Căn nhà này đã được sang tên đổi chủ, không thuộc về các người nữa, chủ nhân của tôi đã mua lại căn nhà này.
- Ông nói cái quái gì vậy hả? Căn nhà này là của tôi, tôi không bán thì ai có thể mua nó chứ- Duy Bảo bước tới nắm lấy cổ áo, trừng mắt nhìn ông ta.
- Cậu..cậu muốn làm gì. Tôi báo cánh sát bây giờ. Cậu muốn hành hung người khác sao? Nói cho cậu biết, chủ nhân của tôi là ông Trình Tuấn, tân tổng giám đốc của Phương Thị đó, chính ông chủ tịch- bố của cậu đã sang tên cho anh ấy.- Ông Tưởng đưa ánh mắt vừa sợ lại vừa khinh khi nhìn Duy Bảo.
- Ông nói gì, chính là Trình Tuấn sao. Khốn nạn thật! Trình Tuấn- đồ đê tiện, tao thề sẽ không bỏ qua cho mày đâu. Mày muốn dồn tao tới đường cùng ư?..Tao sẽ không bao giờ đàu hàng mày đâu. – Duy Bảo nắm chặt bàn tay đến nỗi móng tay của anh đâm chảy máu.
- Anh, để em đi tìm hai cha con lũ khốn nạn đó tính sổ. Lũ người đó còn muốn làm gì nữa đây chứ - Duy Khang định quay người chạy đi nhưng Duy Bảo và Thẩm quản gia đã ngăn cậu lại .
Sáng nay, khi đang vào giờ giải lao ở trường, cậu đã nghe được thông tin bất ngờ về anh trai qua ti vi trong căn tin, Cậu đã bỏ học, chạy ngay về nhà. Cậu muốn sau khi anh về tới, hai anh em sẽ cùng nhau tìm ra hướng giải quyết. Nhưng khi vừa vể đến trước cổng,, cậu đã thấy quần áo cùng những vật riêng tư của mình và anh trai bị đem ra ngoài đường. Những người giúp việc cũng chẳng thấy ai nữa mà thay vào đó là những người lạ hoắc lạ huơ.
Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại cùa Duy Bảo reo lên, chính là tay nghệ sĩ đội lốt kịch sĩ Trình Tuấn. Hắn ta giương giương tự đắc nói năng rất ngang tàn. Hắn bảo rằng chính ông bố “hợp đồng”của Duy Bảo đã đem sổ đỏ nhượng lại cho hắn. Hắn ép anh em Duy Bảo phải rời khỏi đó ngay lập tức nếu không thì đừng trách hắn không nương tay.
Ngắt điện thoại, ánh m