
a đi để ta còn có cháu bồng về già.- Bà Trần nói mà giọng buồn rượi
- Con mới lớp 12.- Hạo Phong trả lời giọng trầm xuống
- 12 thì đã sao.Bây giờ có con đã là muộn lắm rùi í.- Bà Trần giục
Anh liền chuyển sang giọng lạnh lùng:
- Con sẽ không lấy ai ngoài cô ấy.- nói xong anh lập tức tắt máy.
- Hạo Phong...Hạo Phong àk...con....tút...tút...tút.-Bà Trần gác máy thở dài
Trong phòng khách,bà Trần đang nói chuyện với ông chồng
- Đã 8 năm rồi mà sao Hạo Phong cứ nhất quyết cho là Minh Anh còn sống cơ chứ?- bà Trần bực tức xen lẫn chua xót
- Thì...thằng bé đã yêu Minh Anh như vậy mà...con bé nỡ bỏ nó đi trước,không tin con bé chết cũng phải.-ông Trần buồn rầu
- Tôi cũng quý con bé lắm chứ...nhưng con bé...nó đã...thật tội nghiệp-Bà Trần bắt đầu rơi nước mắt
- chúng ta cứ tưởng đã có được cô con dâu tương lai...thế mà.Haiz,khóc cũng đã khóc rồi,bây giờ chúng ta phải bắt nó lấy vợ thôi- ông trần nói bằng giọng nỉ non
Bà Trần ngẩng đầu nhìn ông Trần:
- Có thì cũng đã chọn rồi,con bé Nguyệt Nga đó,hiền hậu,nết na lại còn tốt bụng nữa.Nhưng thằng Hạo phong nhất quyết phản đối.
Ông Trần mắt sáng rỡ:
- Hay hai vợ chồng mình về việt nam tham quan lại quê cũ,tiện thể Hạo Phong để ý cô nào thì làm luôn...
- Luôn gì?- Bà Trần hỏi
- Thì đám cưới đó!-ông Trần cười
- Ừk,thôi tôi đi chuẩn bị đây-Bà Trần vui mừng ngúng nguẩy ra khỏi phòng.
***Tại Phòng y tế trường...
Hà My chạy hớt hải vào phòng y tế:
- Minh Anh...bà đâu rồi...chạy đâu rồi?
Minh Anh lắc đầu thở dài ngao ngán nhìn con bạn thân mình hành động như hề,bật cười:
- Hà My àk,bà làm tui liên tưởng đến con khỉ đó!
Hà My tức giận:
- Trời ơi,người bị thương như vậy mà còn cười được àk!Có sao không vậy?
- khôg sao.Bị xước nhẹ àk!- Minh Anh gãi gãi đầu
- Con nhỏ này,mọi bữa xước có một xíu thôi mà đã la trời la đất lên.Bữa nay sao vậy?
- Hạo Phong đâu?- Minh Anh đánh trống lảng
Hà My ngạc nhiên:
- Ủa!tui tưởng Hạo Phong lên thăm bà rồi chứ?chưa đến hả?
Minh Anh thoáng buồn rồi lại cười tránh để con bạn thân phải lo lắng:
- Chắc bận công việc nên không đi được.
- Ừkm.-Hà My gật gật đầu.
- Đưa tui...đưa tui về!tui muốn về nhà bây giờ.
Hà My lo lắng:
- Đã đỡ đau chưa mà đòi về
- Ngoài mấy vết xước ra thì không có gì đáng ngại cả!
Hà My đỡ Minh Anh ngồi dây:
- Được rồi...tui đưa bà về nhà...
***Trước cổng trường,Minh Anh chuẩn bị bắt taxi đi về thì một chiếc ô tô đen đỗ ngay trước mặt.
- thưa tiểu thư,mời cô lên xe-hậu vệ cung kính nói với Minh Anh
Minh Anh ngạc nhiên thì nhìn vào người ngồi bên trong xe...là anh.Nói rồi cô lên xe.Hà My cũng định bước lên xe theo thì bị hậu vệ chặn lại,hướng tay về một chiếc xe khác:
- tiểu thư,xin mời.
Hà My tức nghẹn cô nhưng rồi quay qua Minh Anh,đổi giọng:
- Minh Anh,tui đi trước nha- nói rồi cô đi theo hướng hậu vệ chỉ
Minh Anh vừa ngồi vào trong xe đã bắt gặp ánh mắt hạo Phong đang nhìn mình từ trên xuống dưới,cô gãi gãi đầu:
- Hihi,em chỉ bị trượt chân ngã thôi,không có bị sao đâu!
- Em định dấu tôi àk?- Hạo Phong nói bằng giọg lạnh lùng xen lẫn chút xót
Minh Anh không nhìn vào Hạo Phong nữa,nói với vẻ e ngại:
- Anh biết hết rồi àk?
- Chứ nếu tôi không biết thì có lẽ em cũng không còn toàn mạng nữa rồi!
- nhưng người cứu em là Bảo Nam,không phải anh?-cô cố cầm những giọt nước mắt sắp rơi.
Hạo Phong lúc này mới ngộ ra,người cứu Minh Anh khôg phải anh,mà là Bảo Nam,nếu anh nhanh chân một xíu,chắc chắn cô đã không bị thế này,ánh mắt anh thoáng chút buồn.Anh nắm lấy tay cô,hỏi han:
- Còn đau không?
Minh Anh rụt tay lại,mặc dù trong lòng cô đang rất vui,đúng,thực sự anh đã quan tâm cô.
- Khôg sao cả,anh đừng lo.
- cần tôi đưa đến bệnh viện kiểm tra Lại không?
- em đã bao không sao mà!
Hạo Phong ra lệnh cho tài xế quay xe.
- Đến bệnh viện.
- Vâng,thưa cậu chủ.- tài xế cung kính
Tại bệnh viện...- Sao rồi?- bác sĩ vừa bước ra Hạo Phong đã chặn đường hỏi.
Bác sĩ sau khi đã kiểm tra THẬT KĨ cho Minh Anh mới đi ra
- không sao,chỉ là mấy vết xước nhẹ,bôi thuốc sẽ không để lại sẹo.Nhưng...
Hạo Phong chỉ nghe từng đó,anh đã kéo tay cô đi khỏi bênh viện,mặc cho ông bác sĩ luyên thuyên một mình
- Nhưng não cô ấy bị...này cậu kia,tôi chưa nói xong đâu đấy!
Anh ra lệnh cho ông tài xế về bằng taxi rồi chở cô đến một nhà hàng.Cho cô ăn đủ món ngon,trừ gà hầm.Nhìn dáng cô nhỏ nhắn ăn như một con mèo ngoan,lòng anh như tan chảy,anh muốn được nhìn cô như thế này mãi...
- Sao anh nhìn em ăn thôi vậy,anh cũng ăn đi chứ?-Minh Anh thấy Hạo Phong nhìn mình chằm chằm khiến cô đỏ mặt
Hạo Phong vẫn nhìn cô mà thản nhiên nói:
- Nhìn em ăn khỏe như thế này thì anh ăn không cần ăn cũng đã no rồi.-vốn là anh rất kén ăn,anh lớn thế này chủ yếu là nhờ món ăn mẹ anh nấu
Minh Anh đã đỏ mặt rồi bây giờ còn đỏ mặt hơn,Hao Phong cảm thấy lúc này cô thật đáng yêu.
Ăn xong anh chở cô đi đến trung tâm thương mại...
- Anh đưa em đến đây làm gì?- cô hỏi
- Em nghĩ sao?- Hạo Phong hỏi ngược lại cô
- Anh muốn mua quần áo cho ai nên nhờ em chọn giùm hả?- sau khi nghĩ một hồi lâu cô trả lời
- ưkm.-