
Ngồi vào trong xe,Hạo Phong còn thắt dây an toàn cho cô nữa,cô cảm thấy tim mình đập rộn rang,má đỏ phừng phừng.
-Tôi sẽ dẫn em đi ăn sang-Hạo Phong dịu dàng.
-Không,em sẽ không ăn đâu-Cô cười gãi gãi đầu chối từ chứ trong long cô đang rất them ăn và rất đói.
Hạo Phong gật đầu định lái xe đến trường luôn thì…
“Ục…ục….ọt…ẹt…”-Tiếng gì đó phát ra từ bụng Minh Anh.Minh Anh đạp đập cái bụng”Bụng ơi đừng quậy nữa,trưa về chị sẽ bù cho mà!”
Hạo Phong lấy tay che miệng phì cười:
-Em không muốn ăn nhưng xem ra bụng em không cho rồi.
Minh Anh chẳng biết làm sao ngoài cúi gằm mặt xuống nhìn xe,hai tay đan chặt vào nhau.
Hạo phong chở Minh anh đến một nhà hang” BEST FOOD”.Cả hai bước vào làm cho bao nhiêu cặp mắt phải ngước nhìn,nhất là các cô gái trẻ,mắt hình trái tim bắn vầo người HạoPhong nhưng anh chẳng quan tâm đến điều đó và trái lại,anh tặng họ bằng ánh mắt lạnh nhất có thể.Minh Anh cũng cảm thấy rất khó chịu trước những ánh mắt đó.Cô níu chặt tay anh,vờ như hai người đang thân mật và tặng anh một nụ cười chết người:
-Hạo Phong,chúng ta lại ngồi gần cửa sổ đi!
Hạo Phong cũng bất ngờ trước cử chỉ của cô,anh cũng gật đầu rồi mỉm cười.
-“choảng”,tất cả những trái tim kia điêu đứng vì anh rơi xuống đất vỡ tan,tất cả các cô gái đều há hốc mồm với những cử chỉ than mật của hai người, đặc biệt là nụ cười của anh dành cho cô, đâu giống với khi anh nhìn họ.
Anh và cô bước đến chiếc bàn cạnh cửa sổ,anh kéo ghế giúp cô ngồi xuống.Sau khi ổn định chỗ ngồi,anh ân cần hỏi cô:
-Em ăn gì hả?
-Àk,em ăn 1 dĩa thịt bò kèm một ly sữa nóng.-Cô dở thực đơn ra rồi chọn lựa.
Cô phục vụ dí sát hai người từ ngoài nhà hang đến trong nhà hang bây giờ vẫn đang nhìn anh bất động,anh hơi khó chịu với cách nhìn đó nhưng cũng nói với cô phục vụ một cách lịch sự:
-Cô phục vụ!-( độ lịch sự của hạo Phong)-Anh nói xong cô phục vụ giật mình:
-Xin lỗi quý khách-cô phục vụ bắt đầu lôi sổ rag hi ghi chép chép
-Cô dung dĩa thịt bò và một ly sữa nóng ạk.Còn anh,anh dung gì?-Cô phục vụ than thiết
-Cho tôi một ly cà phê ít đường East Coffe-Anh nói bằng giọng không mấy thiện cảm
Cô phục vụ cảm ơn hai người rồi bước đi,trước khi đi còn không quên… ngắm anh một cái!
Minh Anh nãy giờ thấy hết rồi,cô nổi khùng lên nhưng không nói không rằng,mặt chỉ hằm hằm, đỏ như cà chua.Hạo Phong thấy cô có vẻ mặt bất thường,bèn chọc cô:
-Em bị sao vậy? Ốm àk?
Minh Anh kệ anh đang nói gì,mặt vẫn bình thản:
-Em đâu có sao đâu.
Hạo Phong thấy cô không muốn nói nên cũng không muốn chọc nhưng vẫn phải phì cười.Minh anh thấy thế liền giận cá chém người:
-Anh cười cái gì mà cười,thấy người ta không khỏe thì cười àk?
Hạo phong chuyển lại bộ dạng lạnh lung như ngày nào,vẻ vờ giận cô:
-Sau này đi với tôi em còn nhiều cơ hội để “ốm” lắm,yên tâm đi!
-Ý anh nói là em ghen àkk!-Minh Anh nghĩ kĩ từng lời anh nói rồi hét lên.
-Em nghĩ đây là nơi nào mà sao mồm em như mỏ vịt thế?-Hạo phong vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lung,hai tay chống cằm lên bàn.
Minh anh nghe vậy liền ngó xung quanh nhà hang,quả thật mọi ánh mắt nhìn cô với đầy vẻ khó hiểu,cô cố kiềm chế cảm xúc đang dâng trào đén tận não.”im lặng là vàng”-cô nhủ thầm
Cô phục vụ bưng đồ ăn ra cho Hạo phong và Minh Anh.Minh anh ngó nghiên g đồ đựng thức ăn,hỏi:
-Ủa,sao anh uống có ly cà phê không vậy!Sao anh không ăn sang đi.
Hạo Phong đang suy nghĩ gì đó rồi bừng tĩnh cầm ly cà phê nói:
-Anh không ăn,em cứ ăn đi!
Minh Anh lấy đĩa thịt bò và ly sữa đặt lên bàn.Cô cầm dĩa và dao lên,cắt cắt xẻ xẻ từng miếng.Cô cho một miếng vào mồm nhai nhóp nhép,tiếp tục miếng thứ hai cô chuẩn bị cho vào mồm thì đưa miếng thịt bò đó dí sát vào miệng anh:
-Nè!Anh ăn đi!
-Tôi không ăn,em ăn đi-Hạo Phong lắc đầu né.
-Anh không ăn em cũng không ăn-Minh Anh cố gượng ép.
Cuối cùng Hạo phong đành chào thua Minh Anh nhà ta và “A” thật to để cô đút,kể cả những đôi tình nhân trong quán cũng phải phục hai đứa trẻ này.
Ăn xong,Minh Anh và Hạo Phong cùng nhau đến trường.Trên đường,Minh Anh nói rất nhiều và buộc Anh phải trả lời bằng hết.trong lúc Hạo Phong trả lời sắc mặt xem ra không được tốt cho lắm.
Vừa đến trường,Minh Anh và Hạo Phong cùng nắm tay đi vào trong trường khiến cho bao cặp mắt phải ngước nhìn,mắt há hốc ra,ghen tỵ có,tiếc nuối có và cả sự…căm thù.Mặc kệ họ đi,hai người vẫn giữ nguyên hiện trạng như vậy cho đến khi Minh Anh đột ngột dựt tay lại,Hạo phong khó hiểu nhíu mày nhìn cô,cô vẫn mặt nhăn nhó nhìn về một hướng.Hạo Phong nhìn theo hướng đó thì thấy Nguyệt Nga đang đằng đằng sát khí,nhìn cô đầy vẻ thù hận, đang cùng bọn con gái chỉ chỉ trỏ trỏ vào người cô.
-Con cáo đó,nó cướp bồ của tớ,nhân lúc tớ và anh Hạo Phong đang giận nhau,nó thừa cơ nhảy vào,chạy đến bên anh ấy an ủi.Hu…Hu…tớ không muốn sống nữa…-Nguyệt Nga dung nước mắt cá xấu ra vẻ tội nghiệp
Minh Anh tủi than suýt khóc,Hạo Phong nói với cô và nhìn Nguyệt Nga bằng ánh mắt căm hận:
-Cô ta đúng là hạng người trơ trẽn, àk không,phải nói là hồ ly tinh mới đúng.-Hạo Phong kéo Minh Anh để lại bọn con gái mấy phút trước còn chửi cô bây giờ đành im lặn