Ring ring
Anh À, Xin Lỗi Nhé! Em Là Con Gái

Anh À, Xin Lỗi Nhé! Em Là Con Gái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323430

Bình chọn: 9.5.00/10/343 lượt.

ù giúp em***

Hiện tại…

Trong một ngôi biệt thự rộng lớn, một người con trai đang đứng trong thư phòng, xem lại những bức ảnh ngày xưa, một cậu bé tầm 10t đang ngồi làm việc bị một cô bé tầm 9t chụp ảnh,dưới bức ảnh đề tên:vk tương lai chụp ảnh cho ck tương lai,kèm theohình mặt cười. Ở bức ảnh khác lại có một cô bé đang nhìn về ống kính cười để lộ hai má núm đồng tiền.

-Minh Anh àk, ck tương lai đang nhớ em lắm đấy.

Tiếng chuông điện thoại reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ…

-Cậu Hạo Phong, tôi đã điều tra ra rồi ạk.- đầu dây bên kia báo cáo.

-Nói đi- người con trai lạnh lung trả lời

-Dạ,em nghe quản gia của ông Khôi ns là khoảng 8 năm trước, ông Khôi và vk bà ấy có về Việt Nam một thời gian trước khi ông gặp cậu ns cô Minh Anh đã mất.-anh ta ns

-Còn bên Việt Nam thì sao?- cậu thanh niên hỏi

-dạ, hình như ở đó mới có một số bé gái nhập cảnh mơ hồ không có thủ tục hợp pháp. mà hiện giờ vẫn ở Việt Nam,có một người tên Minh Anh.

-được rồi, đặt cho tôi một vé máy bay qua Việt Nam.-ns rồi cậu thanh niên cúp máy.

*cho dù là một tia hi vọng mong manh nhưng anh sẽ kiếm bằng được và đưa em trở về bên anh, vk ngốc àk!*

Chương 17:

Sáng sớm hôm sau,Minh Anh ngủ dậy khá muộn. Một phần là vì hk bài, một phần là do ác mộng đã kéo sâu vào giấc mơ cô nên mỗi sang sớm khi thức dậy,cô đều mệt mỏi và nhức đầu.làm vệ sinh cá nhân xong,cô thay bộ quần áo đi hk.xuống nhà cô đã ngửi thấy mấy món ăn mà gì cô chuẩn bị.

-Dì àk,hôm nay có món mới hay sao mà thơm v?

Dì Trần đang trong tâm trạng hoang mang nghe thấy tiếng cô thì giật mình trở về với hiện tại.Vẫn vui vẻ như ngày nào:

-Ừ.Hôm nay gì nấu them món cho con ăn bồi bổ đó mà.món gà hầm gì nấu từ sang đó.

Hai từ gà hầm như kích thích đến trí não cô.Khởi động phần kí ức chưa thong.

*tại một biệt thự lớn.hoa hồng nở rộ đến choáng ngợp.Bên trong căn biệt thự đó,một gia đình đang đầm ấm vui vẻ ăn sang

- Minh Anh àk.cháu ăn nhiều một chút,cơ thể suy yếu của cháu mới khá lên đk.

- Đúng đó, ăn cho nhiều vào nhé,bé cưng.- một cậu bé gương mặt đẹp lạ thường đang cưng chiều một cô bé.gắp thật nhiều món ăn vào chén cô bé.

- rồi,em biết rồi mà.- cô bé mỉm cười hồn nhiên

- Em ăn món gà hầm này đi.ngon lắm đó.em phải ăn thật nhiều vì hôm nay anh sẽ đưa em đi chơi công viên.- cậu bé mỉm cười,một nụ cười hiếm thấy.

Cô bé nghe đến hai chữ công viên,mắt sang rực:

-vậy em sẽ ăn thật nhiều.-vừa dứt lời cô bé liền cầm bát lên ăn lấy ăn để.

Không khí ấm cúng đang bao trùm cả khubiệt thự*

Từng dòng kí ức trở về trong cô. đột nhiên cô cảm thấy nhức đầu,sau đó từng hồi đau đớn trong tim chợt tuôn trao ra. Đau đớn lắm…

Dì trần cảm tháy sắc mặt của Minh Anh không được ổn cho lắm,lo lắng hỏi:

-Minh Anh, con sao vậy?

Minh Anh như thoát khỏi cơn mê,quay sang nói với gì:

-Gì, con không sao.mà sắp muộn học rồi.con đi luôn đây.có gì lên trường con ăn tạm bánh mì lót dạ.

Không kịp đợi gì Trần hỏi han,cô đã lao như bay ra khỏi nhà.

Khi cô vừa đi, dì Trần lo lắng điện vào một dãy số, đầu dây bên kia nghe máy:

-Alô,có chuyện gì không vậy?

Dì Trần lo lắng vội nói:

-Sáng nay tôi thấy sắc mặt Minh Anh tái nhợt lắm!

Vừa nhắc đến chữ Minh Anh,như đụng vào một chỗ nào đó trong thần kinh, đầu dây bên kia nghe có vẻ dồn dập:

-Minh Anh làm sao, đã xảy ra chuyện gì?

Gì Trần kể lại:

-Sáng nay tôi nấu ăn cho Minh Anh,lúc đầu con bé có vui vẻ lắm nhưng sau khi tôi nhắc đến món gà hầm,con bé liền thay đổi sắc mặt

-Tôi hiểu rồi. Sau này đừng để con bé nhìn thấy gà hầm là được rồi.

Sau khi cúp máy,người bên đầu dây bên kia thở dài:



Chương 18:

Sau khi cúp máy, người bên đầu dây bên kia thở dài:

-Xem ra con bé vẫn chưa thể tháo bỏ cái quá khứ đau buồn ấy

Nói rồi,người đó quay sang người ngồi bên cạnh nãy giờ,giọng dịu dàng,hiền từ:

-Minh Khang àk,con hãy giải quyết chuyện của công ty nhanh nhất có thể,bay về việt nam một chuyến.Em con sẽ rất mong con đấy.

***

Cùng lúc đó…trên đường đi học…

Minh Anh đang lái xe băng băng đến trường, đi ngang qua một cửa hang bán hoa.Cô nhìn thấy dáng ai đó cao lớn,tuấn tú đang bước ra ngoài chiếc ô tô đen.Sự hiếu kì trong long cô đột nhiên bộc phát tột độ.cô dừng lại bên lề đường,ngóng nhìn vào cửa hàng hoa.kia rồi…bong dáng đó đi ra khỏi cửa hang hoa,trên tay là một bó hoa Hồng Nhung rất đẹp,có thể xem đó là bó hoa đắt nhất trong cửa hang này,chỉ cần nhìn vào giấy gói hoa đã đủ biết độ sang trọng của nó.

*Hạo Phong sao,anh ta tặng hoa cho ai vậy nhỉ.theo mình biết thì anh ta không có người yêu.hôm nay là ngày đặc biệt gì chăng?*

đột nhiên tim cô cảm thấy quặn thắt, đau đớn,nhói lên ở tim. Ngày 22-7,ngày mà cô trở về Việt Nam,tới nay đã tròn 7 năm rồi. 7 năm sống mà không được ở bên gia đình,cô sống trong sự cô đơn và lạnh lẽo. Cũng may luôn có gì Trần ở cạnh chăm sóc nên cô cũng sớm dần quen được.Nhưng cô cảm giác không chỉ thế mà cô còn có cảm giác như mất đi một thứ gì đó rất quan trọng,phải nói là rất quan trọng trong trong cuộc đời của cô,nhưng cô lại không biết đó là thứ gì.Một hồi lâu sau khi cô bừng tỉnh khỏi cơn đau,cô đã thấy bong dáng