
ìa, nàng ế cơ mà, nàng nói gì đi chứ?”
-”Các tình yêu, trật tự hết đi, không lớp trưởng xấu hổ…”
-”Tới với nhau đi, làm mọi người hóng quá …”
Khi mà mọi ánh mắt đổ về phía sân khấu thì ở dưới đã có người không
thể kìm nén được, đại gia đứng phắt dậy, tiến lên phía trước, anh dứt
điểm:
-”Cô ấy không thể nhận lời cậu được đâu…bởi vì…bởi vì…CÔ ẤY ĐÃ LÀ
NGƯỜI TÔI YÊU”. Mọi người im bặt, há hốc. Anh kéo nàng, mặc kệ nàng có
đồng ý hay không:”EM ĐI THEO TÔI”, Ngọc tức giận đuổi theo, chẳng hiểu
nổi chuyện gì?
-”Bỏ tôi ra…”
-”Không, đi theo tôi…em bướng lắm…”
-”Kệ tôi…”
-”Anh Minh, đợi em…”
-”Bảo anh bỏ ra mà…”
- “Không bỏ…”
Lớp 12A5 cũng chạy theo, lâu lắm cũng chẳng được chứng kiến ‘vở kịch’ nào hay như thế này, vậy mọi chuyện là sao? Mới mấy phút trước còn là
người yêu của siêu mẫu? Giờ anh ta lại nói lớp trưởng là người yêu anh
ta? Quả thật nghĩ không thể thông…
Cuối cùng thì Ngọc cũng đuổi kịp Minh, giữ tay anh, cô nói:
-”Anh, chuyện này là sao?”, gian trá liếc sang Uyên:”Anh quên những gì nó đã làm với chúng ta rồi sao…”.
Nhân lúc Ngọc giữ Minh, Uyên vùng tay ra, trốn chạy.
-”Anh quên con mình đã ra đi oan uổng như thế nào sao???” Cô bắt đầu nước mắt chảy xuôi chảy ngược.
-”Cô im đi”
-”Trong những ngày em không ở đây, con quỷ cái đã cho anh ăn bùa mê
gì rồi, em đã bảo rồi, là nó rất nguy hiểm, anh phải cẩn thận…con ơi, về đây mà xem, bố con lại bị người khác hãm hại, để mẹ chịu oan ức…huhu…”
Máu điên lên tới đỉnh điểm, Minh đưa tay, bóp chặt quai hàm của Ngọc, anh quát lên giận dữ:
-”ĐKM, tôi không cho phép cô gói Uyên như vậy. Cô không có tư cách,
bao nhiêu chuyện bẩn thỉu của cô tôi còn chưa thèm, trước khi TÔI còn
nhân nhượng, tốt nhất cô nên biến đi ”
-”Anh, anh đừng nghe nó nói gì bậy bạ, em xưa nay chưa từng làm chuyện trái lương tâm…”. Ngọc vẫn ngoan cố.
-”Đ…MÀY còn già mồm, về mà diễn với thằng cha đạo diễn già, TRÁNH RA…”
Ngọc tái mét, cố gắng phân trần:
-”Anh đừng nghe người khác vu oan cho em, anh phải tin em chứ”
-”Biến! Tao không muốn nói nhiều!”
Cô lo sợ, hoảng hốt, lẽ nào Minh đã biết hết, tuy nhiên vẫn mong xoay chuyển được tình thế, cô quỳ xuống, ôm lấy chân anh, khóc lóc thảm
thiết:
-”Em xin anh, đừng đi, tất cả cũng vì em yêu anh quá…Xin anh, đừng bỏ em…Em xin thề, em sẽ không bao giờ như thế nữa…anh đừng đi…van anh…”
Thật đáng tiếc, lần này năng khiếu diễn xuất trời phú cũng không thể
nào mà giúp được cô, dù cô đã làm vẻ rất đáng thương, rất thảm thiết,
vậy mà anh vẫn đi, anh chạy như mất hồn để tìm người con gái khác… Đau
đớn, ê chề, nhục nhã…chưa bao giờ Ngọc thấy bất lực như giây phút này…
……………………..
Anh chạy như điên, mới đấy thôi, nàng còn trong tay anh…vậy mà giờ??? Nàng đã đi đâu? Cái con người nhỏ bé ấy có thể đi đâu được? Lùng sục
khắp chốn trong nhà hàng cũng không thấy nàng, anh vội vàng lấy xe, dáo
dác tìm nàng quanh các con phố…
Gió thổi mạnh, lá vàng rơi kín các con đường, có một người con gái
chạy rất nhanh, nàng như muốn đối đầu với gió, vừa chạy vừa khóc, nàng
không rõ là sẽ đi đâu, nàng chỉ biết chạy…nàng muốn trốn tránh cái hiện
thực này, trốn một bờ vai săn chắc, một mùi hương đam mê, một ánh mắt
rực lửa, đầy chân thành, một khuôn mặt tuấn tú rạng ngời…trốn một con
người mà dù thế nào nàng cũng chẳng thể ghét…trốn tránh trái tim của
chính mình…trốn đi một nơi mà nàng chẳng thể nào thuộc về…Đằng sau người con gái ấy vẫn là chiếc ô tô sang trọng quen thuộc…anh theo nàng…luôn
luôn là vậy, nhưng nàng lại chẳng bao giờ hay, chẳng bao giờ thấy… nhìn
thấy nàng, anh hạnh phúc vô bờ, anh muốn tới bên nàng, nói chuyện với
nàng, kéo nàng về phía anh…nhưng… nàng ắt hẳn phải ghét anh lắm, cứ nhìn cách nàng rời khỏi anh, cảm giác đau xót tột cùng…
Có lẽ hai con người ấy cứ đi mãi, đi mãi như vậy nếu như gió không
mang họ tới với nhau…Gió thổi mạnh, liên hồi, nàng ương bướng mà cũng
chẳng thể chống lại, cuối cùng, nàng đầu hàng, mệt mỏi ngã xuống, nàng
cố can đảm cũng chẳng thể bước tiếp…Sức cùng lực kiệt, nàng cứ ngồi thế, chẳng muốn đứng dậy, cho tới khi những âm thanh kinh hoàng vang lên:
-”Kitsssssssssss…………..Rầm…..”
Khiếp sợ, nàng ngoảnh lại ra đằng sau, thấy chiếc xe đó rất đỗi quen
thuộc…Người đi đường dần tụ tập vây kín, đường xá trở nên tắc nghẽn,
nàng nghe thoang thoáng có ai đó bảo rằng có người đột ngột vượt trái
đường nên xảy ra va chạm…Chân tay nàng rụng rời, cảm giác bất an, nước
từ khóe mắt tuôn dài, tim đập từng hồi, nàng cố đứng dậy, lấy hết sức
lực cố loạng choạng bò lê tới chỗ đám đông, luôn miệng van xin nhường
đường. Nàng gào, khóc, xe anh mà, chắc chắn là anh rồi, nhưng anh ở đâu
cơ chứ? ‘Sao anh lại đi tới đây? Cõ lẽ nào lúc nãy đuổi theo mình mà anh đã xảy ra chuyện? Có phải vì thấy mình ngã mà anh rẽ đột ngột? Em sai
rồi, anh ơi…em sai rồi, anh ở đâu? Anh đã bị