
uyện thế không,còn bày đặt không hài lòng.Nếu anh
chàng này đã nâng niu nó như thế này hẳn chiếc kính đó đối với anh mà nói vô
cùng quan trọng,không cản trở được sự tò mò của bản thân cô bục miệng
hỏi:”Chiếc kính này…quan trọng với anh lắm sao?”
“Không”_Hờ hững văng câu trả lời,anh cất
chiếc kính đi,nhẹ nhàng khoắng tách cà phê rồi đưa ngang miệng hớp một ngụm,mặt
mày có phần nhăn lại.Bàn tay thon dài với lấy túi đường xé toạc một chút,dóc
một chút vào tách cà phê.Cử chỉ tao nhã cùng uyển chuyển,lại một lần nữa đưa
tách cà phê lên nhấp ngụm nữa,lần này mặt anh đã lộ vẻ hài lòng
“Thế…chiếc kính này chỉ dính một ít bụi thôi
mà,có cần phải nhăn nhó thế không”_Zami vừa nói vừa đưa ly cà phê lên ngang môi
“Có thể là em không biết nhưng anh có sở
thích sưu tầm kính và đối với anh chiếc kính nào cũng đều quan trọng,tuyệt
không thể để xây xước một chút”_Kenbun cười nhẹ
Cô không nói gì chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài
cửa sổ,trời hôm nay một màu xanh thật yên bình!
Thời gian như ngừng trôi mọi hoạt động dường
như đã dừng lại,một chút tiếng ồn cũng không có.Chỉ có tiếng gió thoảng bên
tai,tiếng lá úa vàng khẽ rơi,tiếng thở đều nhẹ nhàng của hai con người nhưng
lại mang một dòng suy nghĩ riêng
“Em…”_Kenbun bỗng dưng lên tiếng rồi lại ngập
ngừng,có điều gì khó nói chăng?Zami cũng giật mình quay sang nhìn anh cau mày
lại một chút ý bảo có chuyện gì thì nói tiếp đi
Kenbun lưỡng lự suy nghĩ một hồ cuối cùng
cũng tìm được lời thích hợp nên nói:”Em chưa từng có người yêu đúng không?”
“Cạnh” chiếc thìa trong tay Zami đang nắm
chặt bất ngờ rơi xuống đất,bàn tay run lên một hồi nhẹ.Kenbun thoáng ngạc nhiên
với sự phản ứng hơi quá thái của cô,phải chăng bản thân đã hỏi điều không nên
hỏi chăng?Anh vội vàng cười:”À…anh quên mất,con người như em chắc là chưa từng
dành tình cảm cho ai đó,anh xin lỗi vì câu hỏi vừa rồi”
Một phản ứng đột ngột giờ lại là một biểu
hiện đột ngột…
“Kiều Trang,em lỡ tay làm rơi chiếc thìa,nếu
không phiền có thể mang đến cho em chiếc khác không?”_Zami thản nhiên nói cùng
nở nụ cười nhẹ khó ai có thể biết rằng vừa nẫy cô có một trận kính động
“Được”_Kiều Trang nói vọng lại cùng rất nhanh
chóng mang chiếc thìa mới lên rồi cùng chiếc thìa đang nằm trỏng trơ trên mặt
đất lui xuống.Nhẹ nhàng đưa ly cà phê lên nhấp một ngụm,cái cử chỉ này không
khỏi làm anh hoang mang.Mới vừa này còn…mà sao bây giờ lại…
Tính sẽ đổi chủ đề thì Zami đã nuốt luôn
những gì anh muốn nói:”Không,em đã từng yêu và đã từng có người yêu”
Lời nói này của cô có vẻ rất khó khăn dường
như là cả một quá khứ vừa hạnh phúc mà cũng vừa đau lòng
Biết là hành động này của cô chính là tự hành
hạ bản thân mình mà anh nhìn không đành lòng liền lên tiếng:”Zami à…em không
cần…”
Anh chưa nói xong Zami bất ngờ nổi giận hét
lên:”Em muốn nói”
Kiều Trang cầm sổ ghi chép đứng ở quầy cũng
khá giật mình quay lại,trên mặt hai người đều mang một vẻ ảm đạm,có một chút
xót xa len lỏi nơi cõi lòng.Một thứ gì mách bảo cô hãy mặc kệ họ và cô lại cúi
đầu tiếp tục ghi chép
Nhìn chằm chằm vào Zami,đây là lần thứ hai
anh nhận thấy vẻ tiền tụy cư ngụ trên gương mặt lạnh lùng kia,có phải hay
không?gặp anh là cô lại thải tất những nỗi lòng bao năm chịu đựng những điều
không thể nói?Dù sao chỉ cần cô thoải mái thì là điều gì anh cũng sẽ làm
Thở dài một hơi,anh nhẹ giọng:”Được!Nếu em
muốn”
“Nếu một người mà anh vô cùng yêu thương hứa
hẹn với anh bao điều mà bỗng một ngày người đó mất tích không một dấu vết tìm
kiếm mọi nơi có khi lật tung cả nước lên tìm cũng không một chút tăm hơi thì
anh cảm thấy thế nào?”_Zami
“Zami à…”_Kenbun giọng có chút run run
“Trả lời em”_Zami gần như mất bình tĩnh có
phần lớn tiếng lên
Nhìn sâu vào đôi mắt cư ngụ một nỗi buồn nơi
cõi lòng của cô anh nhẹ nhàng:”Anh sẽ rất tuyệt vọng,rất đau khổ.Ngày nào cũng
ăn không ngon ngủ không yên và…”
“Và gì”_Zami
Hơi nhìn Zami anh lại cúi xuống hớp một ngụm
cà phê,bắt lấy tay cô kiên quyết siết chặt:”Và…anh sẽ nghĩ là người đó đã không
còn yêu anh không còn cần anh.Nếu còn hay có lí do thì ít nhất cũng nên nói một
lời từ biệt,lặng lẽ bỏ đi thì chỉ có duy nhất một khả năng là…”
Chưa nói hết câu cô đã đưa ngón trỏ cùng ngón
giữa của mình lên chặn trước môi anh,miệng khó khăn thốt lên từng lời:”Thôi!Đủ
rồi”
Phải!Chuyện này cô đã đi hỏi tất thảy bao
người và ai cũng duy nhất một câu trả lời…người đó hết yêu người đó không cần
mình đơn giản vậy thôi.Cô không biết đây là lần thứ bao nhiêu mình được nghe
những câu này từ những người bạn người quen nhưng tuyệt cô không bao giờ nghe
hết câu vì điều đó thực làm cô đau lòng
Đưa những ngón tay thon dài lên định gỡ bàn
tay anh đang nắm ra nhưng anh đã nhanh tay hơn,Kenbun siết càng chặt tay cô hơn
nhẹ giọng khuyên bảo:”Zami này,anh biết em rất buồn.Sao đến giờ mà em vẫn không
chút bỏ gánh nặng đó đi mà đi tìm người đàn ông khác,chẳng lẽ em vẫn