Anh Là Cái Thá Gì? Anh Chỉ Là Đồ Chơi Của Tôi Thôi!

Anh Là Cái Thá Gì? Anh Chỉ Là Đồ Chơi Của Tôi Thôi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321974

Bình chọn: 9.00/10/197 lượt.

br/>
Một bàn thức ăn lớn bày ra.

Hình như chỉ có Ren và Kami ăn. Và thực tế chỉ có Ren vùng vẫy thỏa thích trong đám thức ăn.

Nhịn đói đến gần 2 ngày, bây giờ “nạp năng lượng” cũng không có gì quá đáng. Hihi

1 đĩa…. 2 đĩa…. 3 đĩa…………………………….. 15 đĩa.

Hơ….Nhưng thế này thì quá lắm rồi.

Đến Kami cũng phải trợn tròn mắt, nhìn Ren xử một đống thức ăn.

Yuna xoa cằm. Hình như người con trai này đặc biệt hơn vẻ bề ngoài. Rất đáng yêu.

Sau một hồi cắm cúi ăn, Ren ngẩng mặt lên. Quanh miệng dính đầy …. cơm. Khuôn mặt thỏa mãn như môt đứa trẻ ngoan.

Yuna thoáng cười, lấy khăn giấy, cô nhón người nhẹ nhàng lau cho anh.

Mắt anh chạm vào đôi mắt màu tím fa đen rất huyền ảo của cô, đột nhiên, tim anh đập mạnh.

{Và Đôi khi giây phút quyết định chỉ là một khoảnh khắc mà thôi. **

Kami kéo tay anh:

-Để em. Cảm ơn cậu, Yuna.

Yuna cười khó chịu:

-……..

Vừa lau tay, Yuna vừa thầm nghĩ: “Chưa biết ai sẽ thắng đâu. Sao cậu cứ fải làm như vật đó đã trong tay cậu chứ?”



Nhìn bóng dáng hai người kia đi khuất, cô giật nhanh khăn giấy, lau
mạnh lên bàn tay đã chạm vào khuôn mặt Ren. Cô nhíu mày lại rồi đặt một
xấp tiền lên bàn và ra về.

Có tiếng đt, cô mở máy lên, và đứng hồi lâu mới nghe, giọng cô mềm mại và vui tươi khác hẳn vài phút trước:

-Alo. Mami.

[ - Con đang ở đâu vậy?'>

-Dạ. Con đi chơi chút thôi ạ. Sao vậy mẹ?

[Mẹ chỉ nhắc con nhớ về ăn cơm. Hôm nay mẹ làm nhiều món lắm.'>

-OK.

[Con chưa ăn đấy chứ?'>- Bà Sami nghi ngờ hỏi lại.

-Chưa mẹ ạ. – Cô nói dối trơn tru.

[Mẹ cúp máy đây.'>

-Vâng.

Cô không biết mình là loại người nào nữa.

Có người cho rằng cô lẳng lơ trăng hoa.

Có người nghĩ cô đáng thương cô độc.

Có người nói cô là kẻ 2 mặt.

Nhưng có người lại xếp cô vào loại mỹ nhân nguy hiểm.

Trăng hoa, lẳng lơ? OK. Cứ nói vậy đi cho đời đẹp.

Đáng thương? Cô độc? Chưa bao giờ cô cảm thấy mình đáng thương hay cô
độc. Vây quanh cô là ánh hào quang, đàn ông sẵn sàng làm bất cứ việc gì
vì cô, cô có hàng ngàn người ngưỡng mộ, cô cô độc ở chỗ nào chứ?

Kẻ 2 mặt? Không phải chỉ là 2 mặt, 2 ngàn mặt cũng chẳng sai.

Mỹ Nhân nguy hiểm? Ừh. Đúng. Cô là loại đấy, thì sao chứ? Còn khối người muốn được vậy.

Haizzzzz.

Cô vào một shop quần áo ở ven đường.

Đột nhiên, một bộ váy màu xanh dành cho người trung niên lọt vào mắt cô. Rất đẹp. Màu thiên thanh.

Bước nhanh đến cô vừa chạm vào chiếc áo thì cũng có một bàn tay đàn ông cầm lấy chiếc váy.

Cô ngẩng mặt lên và chớp đôi mắt đẹp:

-Anh nhường cho tôi đc k?

Jung Teuk ngạc nhiên nhìn cô, đôi mắt cô lạnh lắm, rõ ràng là cô chẳng nhớ gì về anh nữa.

-Không.

-Sao cơ?

-Em không nhớ anh sao? – Jung Teuk như người chết đuối muốn vớ lấy chiếc cọc cuối cùng.

-……….- Suy nghĩ một chút, Yuna đáp- Ừhm. Em có nhớ. Nhớ nên em mới hỏi anh nhường cho em.

Jung Teuk bật cười:

-Dù biết em nói dối, nhưng anh vui, vì ít ra em đã không nói, chúng ta
không quen. Còn chiếc váy này, xin lỗi em, anh không thể nhường em được.

“Chát”

Cô giang tay tát vào mặt Jung Teuk.

-Hừ. Loại đàn ông nhỏ mọn.

-Em nghĩ ai cũng nhường nhịn em mãi đc sao? Em quá tự cao rồi. Em có
mánh khóe, em có sắc đẹp, nhưng đừng nghĩ chỉ thế mà em có tất cả nhé.

-Vậy anh nghĩ có cái gì mới là có tất cả chứ? – Cô hỏi lại, giọng bất mãn.

-Nhân cách.

-Ha ha ha. – Cô ôm bụng cười ngặt nghẽo rồi lạnh lùng nói- Thứ đó chả
đáng một xu. Anh cứ để rồi coi. Chẳng có cái gì qua được vẻ bề ngoài và
mánh khóe để đời đâu.

Jung Teuk lặng người nhìn cô giật lấy chiếc váy và nhanh chóng trả tiền.

Anh cứ nhìn mãi cho đến khi bóng cô khuất hẳn.

Nhân cách thực sự không đáng 1 xu sao? Thực sự nó ko có giá trị sao?

Hay chỉ những người k thể có nó mới nói vậy?

Con người ngạo mạn, tự mãn, coi mình là trung tâm, không quản đến
điều ngkhác nghĩ như cô, thực sự đáng để anh yêu đến nhường đó?

“Con người chỉ là hạt cát nhỏ giữa sa mạc. Sống kiêu kỳ, biết 1 mà k
biết 2 như em thì sớm muộn cũng sẽ vấp ngã thôi, mà là một cú ngã suốt
cuộc đời em cũng không quên được đâu.”- Jung Teuk cười nhẹ nhàng.

………..

Cô bước về nhà trong tâm trạng k mấy vui vẻ.

-Mẹ. Mẹ ơi. Con về rồi nè.

-Ừhm. Vào đi con.- Giọng bà Sami vọng ra.

Thả giày đi vào, cô nhìn một bàn đầy món ăn mà hơi….. nản.

-Hôm nay có tiệc gì vậy?

-Mẹ có chuyện muốn nói với con.

Kéo ghế ngồi xuống đối diện bà Sami, cô hỏi:

-Gì vậy ạ?

-Con biết đấy, mẹ…… muốn….. sắp xếp một cuộc hôn nhân cho con.

- Ha ha ha. Mẹ sợ con ế sao?

-Không có. Chỉ là………

-Đừng lo mẹ ạ. Con ổn mà.


Polly po-cket