XtGem Forum catalog
Anh trai Em gái

Anh trai Em gái

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324555

Bình chọn: 9.00/10/455 lượt.

. Tôi thích Hồ Khả. Những anh chàng cùng lớp trưởng thành hơn tôi đều biết chuyện đó. Chỉ riêng Hồ Khả không biết.

Điều mà tôi có thể làm chỉ là: làm chuyện đó với nàng trong giấc mơ, để rồi khi nhìn thấy nàng, tôi sẽ nói với nàng bằng một giọng điệu mà chỉ có mình tôi hiểu: "Tối qua tôi đã… với cô!" Nhịp bước, đôi mắt trong veo lấp lánh, lúc cười trông như vầng trăng, khi nàng đi ngang qua, tôi ngửi thấy cả mùi hương trong gió vẫn còn mang hơi lạnh, thậm chí tôi còn nhìn thấy giọt mồ hôi trên cổ nàng chảy xuống ngực. Bạn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, có một giọt tuyết rơi, đọng trên núi tuyết, huyền ảo, lung linh mê hồn.

Hồ Khả luôn mỉm cười với Vương Quân, trưởng ban thể thao của lớp. Mỗi khi chứng kiến cảnh đó, tôi thường nhìn họ với ánh mắt dửng dưng để chứng tỏ tôi không thèm qua tâm. Nhưng tôi vẫn không thể không liếc mắt về phía họ. Tôi tưởng tượng ra giọng nói dịu dàng và hương thơm tỏa ra từ miệng Hồ Khả.

Hồ Khả chẳng khác gì một tiên nữ khiến người ta mê đắm; còn tôi chỉ là một kẻ tầm thường chưa bao giờ có ý nghĩ không đúng về thân phận. Hồ Khả là hoa khôi khoa Tiếng Anh, tôi học khoa Vật Lý. Tôi đã may mắn có được thời khóa biểu của Hồ Khả do Hà Tặc hỏi giúp; nhờ đó tôi có thể tìm cách xuất hiện đúng giờ ở những lớp học mà Hồ Khả nghe giảng.

Khi nghe tôi thích hoa khôi của khoa Tiếng Anh, An An kinh ngạc hét tướng lên: "Thôi đi ông anh, hoa khôi khoa Tiếng Anh ư? Làm sao anh với được! Anh chỉ cần tấn công hoa khôi lớp anh là được rồi."

Điều đáng nói là lớp tôi có ba mươi tư sinh viên, song tất thảy đều là con trai. Thực ra lúc đầu cũng có một số cô gái nhưng không chịu nổi sự lẻ loi nên cô ta đã xin chuyển sang khoa khác.

Khi Hà Tặc hỏi dò cho tôi lịch nghe giảng của Hồ Khả, gã nói cô ấy đâu phải loại sắc nước hương trời. Tôi nghĩ gã đã mê em gái tôi như động vật mê cỏ, đương nhiên là thấy Hồ Khả chẳng có gì đặc sắc cả.

Hà Tặc thích An An, nói tính cách của An An rất hợp để làm vợ cậu ta. Đương nhiên khi cậu ta dám nói câu đó là đã chuẩn bị sẵn tinh thần để An An cho một cái cốc vào đầu, kèm theo câu nói: "Anh ấy à, cẳng chẳng khác gì que tăm".

Hồ Khả có đôi mắt cong như vầng trăng khuyết. Lúc này, nàng chưa biết đến sự hiện diện của tôi; khi đi ngang qua tôi, nàng hếch cái cằm thon nhỏ lên đầy kiêu hãnh. Nhìn dáng điệu kiêu kỳ của Hồ Khả, chắc bạn không thể nào tưởng tượng rằng, không lâu sau nàng đã trở thành người tình bé nhỏ của tôi.

Đương nhiên đó là chuyện sau này.

Bây giờ Hồ Khả vẫn chưa biết đến sự tồn tại của tôi. Nàng đang hồ hởi nói nói cười cười với anh chàng Vương Quân đen như củ tam thất. Tôi ngồi trên sân vận động, lặng lẽ quan sát Hồ Khả. Cũng lạ, chỉ cần nhìn thấy nàng là tôi không thể trấn tĩnh được nữa. Tôi thề sẽ đeo đuổi nàng đến cùng, mặc dù hiện nay nàng kiêu hãnh như một con thiên nga.

Sau khi tan học, mấy đứa rủ nhau đi uống rượu, mãi hơn mười giờ mới về, ai nấy đều chếnh choáng. Về đến phòng, phát hiện mấy chiếc quần lót ban sáng để trên giường đã không cánh mà bay, tôi bỗng tỉnh hẳn rượu.

Tôi liếc nhìn hai cô em đang say sưa xem ti vi một cách đáng yêu.

Đúng lúc tôi cảm thấy mình đang bay lên chín tầng mây thì bỗng thấy cái quần đó phơi ngay ngắn ngoài ban công. Một luồn khí lạnh chạy dọc sống lưng. Ai đã động vào quần lót của tôi?



Lúc tôi ngủ dậy thì đã đến giờ lên lớp. Lần đầu tiên tôi bật dậy mà không hề luyến tiếc. Tôi lao ra khỏi phòng ngủ, vừa đánh răng rửa mặt vừa cằn nhằn Mai Mai không đánh thức, rồi lao ra khỏi nhà mà không kịp buộc dây giày.

Sáng nay có giờ tiếng Anh; ông giáo già dạy tiếng Anh là khắc tinh của tôi, Hà Tặc và A Thụ. Ông ta là giảng viên duy nhất vẫn giữ thói quen điểm danh khi lên lớp, hơn nữa không phải chỉ một lần trong một buổi học. dường như điểm danh là công việc thú vị nên ông mới có thể lập đi lập lại mà không thấy ngán.

Cho nên dù không muốn, tôi vẫn phải lên lớp.

Đúng ra có thể nhờ người khác điểm danh hộ. Rất đơn giản, chỉ cần khi thầy gọi tên thì người đó đứng lên thưa một tiếng: "Có" như trong những giờ học khác – sinh viên lớp nào chả vậy, bao nhiêu học trò làm sao thầy nhớ hết. Vậy là tôi, Hà Tặc và A Thụ giao hẹn với nhau, mỗi khi có giờ tiếng Anh, chỉ cần một người lên lớp, trực thay cho cả ba. Nhưng một lần đến phiên A Thụ "trực chiến", sau giờ học, gã bực bội tìm tôi và Hà Tặc, hét tướng lên: "Tớ không đi nữa!" Chúng tôi không kịp phản ứng. Cả hai đều thấy bực bội, không hiểu vì sao gã đột ngột bãi công.

"Ông Sao (biệt hiệu của thầy tiếng Anh) vừa gọi Hà Tặc trả lời câu hỏi!" A Thụ phẫn nộ nói. "Nhưng tớ không trả ời được, lúc đó tớ đang ngủ gật." A Thụ làu bàu.

"À hiểu rồi, bị tấn công bất ngờ chứ gì? Không ứng cứu được đồng đội phải không, thôi được, dù sao vẫn coi như cậu có công", tôi dỗ dành gã.

"Nhưng lúc sau ông già lại bảo: Em ngồi xuống. Câu hỏi này mời sinh viên Lý Kiến Thụ trả lời."

Tôi nghe vậy, ngẩ