Polly po-cket
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329800

Bình chọn: 9.5.00/10/980 lượt.

ười đội trưởng đội bảo vệ đều đã lão làng, tuy cô không nói
cụ thể là vì điều gì, song họ cũng biết phải làm gì.Có điều khi nhìn
thấy cái tên này, trong lòng Hướng Viễn hơi ngạc nhiên, chắc không trùng hợp thế chứ, cô nghĩ.Thế nhưng dù sao cô vẫn là người thận trọng, chỉ
cần có chút nghi ngờ thì đời nào chịu bỏ qua nên sau khi rời phòng bảo
vệ, Hướng Viễn cố ý đến phòng nhân sự một chuyến.

Trưởng phòng
nhân sự thông thuộc hơn cô, chị ta dễ dàng tìm ra tư liệu về anh chàng
bảo vệ tên Đằng Tuấn ấy. Xem ra thì thấy năm nay cậu ta hai mươi hai
tuổi, người Hành Dương – Hồ Nam, đã từng đi quân đội ở biên giới ba năm, sau khi xuất ngũ đến làm bảo vệ ở Giang Nguyên.

Cậu ta và Đằng
Vân của Quảng Lợi có quan hệ gì? Thực ra khi biết quê quán của Đằng
Tuấn, trong lòng Hướng Viễn đã có đáp án.Họ Đằng ở thành phố G này không nhiều, huống hồ là trong công ty có đến hơn hai nghìn người, còn là
người cùng quê, nếu bảo không có quan hệ gì thì cũng là quá miễn cưỡng.

Khi Diệp Bỉnh Lâm còn quản lý Giang Nguyên đã đề xướng “nhân tính hóa
quản lý”, ngoài những chức vụ quan trọng thì nhân viên bình thường đa
phần ưu tiên cho người thân của chững người trong bộ phận đó, làm như
thế kỳ thật cũng có lợi cho việc ổn định đội ngũ nhân viên, có điều cũng tạo nên những mối quan hệ lằng nhằng vô cùng phức tạp.

Như Giang Nguyên hiện giờ, đã ngấm ngầm hình thành nên ba bang phái lớn…

Một là người bản địa, rồng dữ không đè được rắn đất, những nhân viên
người thành phố G đương nhiên là phái có số lượng đông nhất, đa số là
quản lý cấp trung của những phòng ban. Công ty con và kho hàn đều do
người bản địa nắm giữ, nhưng cũng vì chiếm được thế “chủ nhà” mà họ có
được sự ưu tú bẩm sinh, song cũng không đoàn kết cho lắm.

Hai là người Giang Tây, Diệp Bỉnh Lâm ngày xưa từng đến Giang Tây, lại cưới vợ sinh con ở đó nên Giang Tây là quê hương thứ hai của ông. Khi sự nghiệp đã thành công, ông đã sắp xếp cho những người quen ở đó và gia quyến
của họ làm việc trong công ty, bao gồm cả Hướng Viễn.Họ được xem là một
phái thiên tài và kiêu ngạo của Giang Tây. Nhưng Hướng Viễn chẳng những
không thú vị gì với việc kéo bè kết cánh, mà còn gay gắt phản đối với
những việc như họp hội đồng hương. Những người cùng quê với cô, những
người thông minh nhanh nhẹn, học kỹ thuật cũng nhanh, đa số làm ở bộ
phận kỹ thuật, nhân số tuy không nhiều lắm nhưng họ rời quê hương lập
nghiệp nên cũng khá là an phận thủ thường.

Phái cuối là nhóm Hồ
Nam.Hồ Nam không xa xa thành phố G lắm nên luôn là dòng chủ lưu “xuống
Nam lập nghiệp”. Theo sự phát triển không ngừng của công ty, nhân viên
quê ở Hồ Nam cũng theo đà tăng trưởng, đặc biệt là những người ở Hành
Dương. Họ có thể chịu khổ, lại chịu khó làm việc, cũng rất đoàn kết, rất được đón nhận ở một nơi thuộc ngành công nghiệp nặng như Giang Nguyên.
Phó tổng Lý chính là sinh viên người Hồ Nam, mười mấy năm đã từ từ phát
triển sự nghiệp từ tầng thấp nhất.Nhưng ngoài phó tổng Lý là quản lý cấp cao ra, đại đa số nhân viên người Hồ Nam vẫn làm việc ở những cấp bậc
bình thường nhất. Họ “bao thầu” những công việc nặng nhọc nhất, vất vả
nhất Giang Nguyên nhưng thu nhập lại không cao, đặc biệt là so với những nhân viên bản địa được ký hợp đồng vô thời hạn. Họ cùng làm những công
việc như nhau, song lĩnh được số lương khác nhau, thêm vào đó là những
nhân viên cố chấp làm ở bộ phận phát lương luôn dựa vào ưu thế của mình, lười biếng ranh mãnh, ỷ thế của mình nên cố ý ức hiếp và coi thường
những người Hồ Nam, chuyện ấy Hướng Viễn cũng đã nghe thấy. Mâu thuẫn và bất mãn của nhóm Hồ Nam với nhóm bản địa đã tồn tại từ lâu.Chuyện lớn
thì tuy vẫn chưa bộc phát, xong nó như một quả bom bị chôn dưới đất.Đó
cũng là chuyện mà Hướng Viễn cảm thấy khá lo lắng.

Nhưng chức
quyền của Hướng Viễn chỉ giới hạn trong bộ phận kinh doanh marketking,
những việc khác cô không tiện hỏi đến. Cô đã gián tiếp nói với Diệp
Khiên Trạch về suy nghĩ của mình: cách chiêu mộ nhân viên như vậy không
được hay lắm. Người cùng quê tìm người cùng quê, người thân tìm người
thân, những nhóm nhỏ thế này không có lợi cho sự phát triển của công ty. Đã không phải là của nhà nước, còn tồn tại những người gọi là nhân viên chính thức, cùng nghề mà lại bất bình đẳng thì những nhân viên bản địa
chính thức kia nếu không áp chế, e rằng sớm muộn cũng xảy ra chuyện.

Diệp Khiên Trạch cũng biết cô có lý, song anh nói, băng ba tấc đóng
không chỉ do một ngày trời lạnh, đặc biệt là chế độ đãi ngộ của Giang
Nguyên hiện nay đã có từ lâu đời, không thể một sớm một chiều bỏ được.
Những nhân viên chính thức ấy trẻ nhất cũng hơn bốn mươi tuổi, đã làm
việc với Diệp Bỉnh Lâm cả đời, không có công lao thì cũng đã “lao khổ”.
Họ đã quen với những ưu đãi của công ty, hễ thay đổi đãi ngộ với họ thì
họ lại làm sứt mẻ tình cảm của những nhân viên kỳ cựu, hơn nữa họ đi rồi cũng không chống lại nổi tính cạnh tranh ác liệt trong thương trường,
chi bằng cứ như cũ, đợi họ lần lượt nghỉ hưu thì mọi chuyện dễ làm hơn.

Hương Viễn tuy