Duck hunt
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210423

Bình chọn: 7.5.00/10/1042 lượt.

à vẻ bề ngoài của
cô, đồng ý kết hôn tức là đã bất công với cô quá.

Hướng Viễn
cũng không nhịn được cười khi nghe Đằng Vân kể. Theo sự kiện Đằng Vân
chính thức tiếp tay công việc xây dựng khu nghỉ mát suối nước nóng, vết
nứt trong quan hệ giữa anh ta và Diệp Bỉnh Văn đã vô phương cứu chữa, ân nhân ngày cũ và trợ lý đắc lực ngày nay đã trở thành xa lạ. Hướng Viễn
có một dạo lo lắng Diệp Bỉnh Văn sẽ điên lên rồi “chó điên cắn càn”, mất lý trí rồi loan truyền chuyện riêng tư của Đằng Vân cho mọi người cùng
biết, song quan sát tình hình trước mắt, cô đã đánh giá thấp ông chú
công tử đó rồi. Ông ta tuy ác nhưng lần này cũng ý thức được cục diện.
Nếu làm càn thì chưa chắc ông ta đã kiếm chác được chút gì từ Hướng
Viễn, huống hồ hiện nay Diệp Bỉnh Lâm – anh trai ông ta - lại yêu quý và xem trọng Hướng Viễn như vậy. Cô gả vào Diệp gia, tiến vào Quảng Lợi,
chẳng phải đó là vật cản của ông ta sao? Trong tình huống hoàn toàn thất bại, ngoài việc mắng chửi Đằng Vân vài câu, cũng chỉ tự nhận là mình đã chuốc rắc rối vào người.

“Tôi vẫn phải nói lời chúc mừng nhỉ, bà chủ tương lai của Giang Nguyên”, Đằng Vân nói.

Nói ra thì đây lại là lời chúc thành tâm thành ý đầu tiên mà Hướng Viễn nghe được. Đằng Vân là niềm vui mừng lớn nhất của cô ở Giang Nguyên, dù là nhân cách hay là năng lực.

Cô hiểu ý mỉm cười: “Đa tạ. Phê
chuẩn cho việc xây dựng khu nghỉ mát chắc cũng sắp xong rồi. Công việc
của anh, chỉ cần cố gắng hết sức”.

Ngày cưới của Diệp Khiên
Trạch và Hướng Viễn cuối cùng đã được định vào nửa năm sau, cả Giang
Nguyên đã bắt đầu xoay quanh ngày ấy. Hướng Viễn là người làm việc có kế hoạch rõ ràng, mọi thứ đâu ra đó, đại sự trong đời mình càng không thể
là ngoại lệ, yêu cầu của cô cao, rất nhiều chuyện phải cố gắng hết sức
mà làm, chuyện công chuyện tư đều đè trên vai, xoay vòng vòng như con
quay. Dưới sự sắp xếp của cô, Diệp Khiên Trạch – ông chồng sắp cưới – đã thở phào nhẹ nhõm, có thể dốc sức chăm lo cho song thân đang nằm trong
bệnh viện.

Lúc rảnh rỗi, Hướng Viễn cũng thường lui tới bệnh
viện, thăm Diệp Bỉnh Lâm hoặc bà Diệp. Đặc biệt là với bà Diệp, mọi
người trong lòng đều hiểu những ngày tháng có thể được ở bên bà đang dần ít từng ngày.

Điều kỳ lạ là, bà Diệp lại đón nhận tình hình
bệnh tình đang chuyển biến xấu của mình rất thản nhiên, vượt xa tưởng
tượng của mọi người. Trong trí nhớ của Hướng Viễn, bà là người phụ nữ
dịu dàng có đôi mắt u hoài, song lúc này đây, khi bà xanh xao nằm trên
giường bệnh lại khiến người ta cảm nhận được sự bình thản đến từ nội tâm của bà.

Có vài lần, Hướng Viễn nhìn thấy Diệp Quân ở bên giường bệnh của bà Diệp, tuy cậu chẳng thể thân thiết với mẹ kế như mẹ ruột
mình nhưng sự quan tâm chăm sóc thuở nhỏ của bà đối với cậu thì không
sao quên được. Việc Diệp Quân thường làm là ngồi bên giường đọc báo cho
bà nghe, Hướng Viễn đến thì bê chiếc ghế lại ngồi gần cậu, nghe cậu đọc
từ tin giải trí đến tin kinh tế. Khi bà ngủ thiếp đi, trong đôi mắt cậu
mới lộ ra vẻ bi thương và xót xa, thần thái ấy khiến Hướng Viễn bỗng cảm nhận được cậu ta đã trưởng thành hơn nhiều.

Trước mặt Hướng
Viễn, Diệp Quân không nhắc đến chuyện cưới xin của cô, thậm chí cũng
không nhắc đến trận cãi vã giữa cậu và bố. Ngược lại có lần Diệp Khiên
Trạch nói với Hướng Viễn: “A Quân trong lòng thấy không vui. Hướng Viễn, em nói xem anh có phải đã quá ích kỷ không?”.

Cô cúi đầu cười, nhẹ nhàng xiết chặt tay anh: “Ai lại không ích kỷ bao giờ?”.

Hai người đã quen nhau hai mươi mấy năm nay, lại sắp thành vợ chồng,
cảm giác ấy kì diệu đến nỗi không thể diễn tả, giống như hai người vô
cùng thân thiết, đi trên con đường hoàn toàn xa lạ, vẫn là những người
ấy, song đường đi đã khác, bạn đành phải nhìn kỹ lại người cũ trong một
phong cảnh mới.

Diệp Khiên Trạch là người bạn tốt, đương nhiên
cũng là người yêu dịu dàng ân cần, không chê vào đâu được nhưng Hướng
Viễn vẫn đang chờ anh đến chuyện Diệp Linh. Anh giống như mọi người
trong nhà họ Diệp, đều trở nên mất trí tập thể, anh đã xem cô gái gầy
yếu xanh xao, coi anh trai như cả thế giới của mình chưa từng tồn tại.

Cuối cùng Hướng Viễn không thể chịu được sự trốn tránh của anh, chủ động hỏi: “Diệp Linh biết chuyện anh sắp kết hôn chưa?”.

Diệp Khiên Trạch trầm tư một lúc rồi nói: “Anh không biết. Nhưng như em từng nói, trên thế giới này chỉ cần bí mật mà một người biết thì sẽ
không còn là bí mật”.

“Nhưng mọi người không ai định nói rõ cho cô ấy biết à?”.

Anh nhíu mày: “Không, anh chỉ không biết nên nói thế nào”.

“Được, vậy em nói với cô ấy”.

Hướng Viễn nhìn thấy vẻ chần chừ quen thuộc trong mắt Diệp Khiên Trạch. Cô nghĩ, có lẽ anh là người theo chủ nghĩa lý tưởng một cách ngây thơ,
mỗi một điểm xuất phát đều là thiện ý, song lại không thể điều khiển nổi kết quả.

“Vẫn câu nói đó, anh không muốn làm tổn thương bất cứ
ai đúng không? Bất chấp anh đối với Diệp Linh thế nào thì cô ấy yêu anh, điều này không thể nghi ngờ. Khi