
/>
Ở lễ cưới đến cả ngàn người này, nghe hiểu câu nói ấy chỉ có ba người. Một người động lòng, một người hiểu ý, người kia lại buồn bã đau thương.
Hai mươi bảy tuổi, Hướng Viễn được gả cho chàng thiếu niên thời thơ ấu đã cùng mình sánh vai đi dưới ánh trăng, gả cho một giấc mơ duy nhất trong tim cô. Mấy năm nay, Diệp Khiên Trạch cứ mỗi lúc một xa rồi hết lần này đến lần khác quay lại, vận mệnh giống như một sợi dây vô hình, xoắn xuýt không rời. Có lẽ, nó loanh quanh luấn quấn đi đến tận ngày hôm nay, chỉ vì anh đã từng nói với cô: “Hướng Viễn, chúng ta mãi mãi sẽ không xa nhau”.
Đó cũng là mùa xuân thứ ba sau khi cô bước vào Giang Nguyên, khi ấy mùa mưa đã qua, vạn vật hồi sinh. Để đón cô con dâu tuyệt vời này vào nhà một cách long trọng, Diệp gia đã chọn khách sạn tốt nhất thành phố G, mời dàn nhân viên phục vụ hôn lễ nổi tiếng nhất, thế nhưng, cuối cùng Hướng Viễn lại đột ngột khiến mọi người bất ngờ khi chọn nơi đã thi công khu nghỉ mát suối nước nóng vừa kết thúc đợt kiểm tra đánh giá gắt gao để làm nơi tổ chức tiệc cưới.
Hôm ấy, khoảng đất vừa được san bằng trải một tấm thảm đỏ, nhân viên tổ chức tiệc cưới đã dựng một chiếc rạp to có thể chứa cả ngàn người, nhìn từ xa thấy hoa cả mắt vì màu đỏ rực rỡ. Sảnh tiệc dựng tạm thời trong rạp bố trí rất độc đáo: phía trước là cánh cửa sơn trang rất sinh đông, núi rừng hùng vĩ, non nước hữu tình, khe suối róc rách đã trở thành bối cảnh thiên nhiên cho hôn lễ. Gần trăm bàn tròn tiệc cuối xếp dài trên tấm thảm đỏ. Diệp gia mời đến những đầu bếp khách sạn nổi tiếng nhất và đội ngũ phục vụ bàn tiệc được huấn luyện lành nghề nhất. Trong rạp cưới này, rất ít người dám tin rằng đây lại là nơi thi công khu nghỉ mát chưa thành hình.
Buổi chiều, đôi tân lang tân nương trang phục xúng xính đứng cùng nhau trước cửa rạp để đón khách, xung quanh tiếng người huyên náo, ngoài những nhân viên của Giang Nguyên ra, còn có những vị khách quý liên tục lái xe đến chia vui. Thiệp cưới của Diệp gia đã gửi đến các vị khách lâu năm, đối thủ trong ngành, nhiều hơn cả là các vị quan chức thành phố và các ban ngành đoàn thể. Những vị khách đó tuy không phải là ai mời cũng đến nhưng với danh tiếng mấy năm nay của Giang Nguyên và chuyện hỷ sự này, họ đều đến hôn lễ này với những sự tò mò khác nhau, đến cả những người bình thường có mời cũng chưa chắc mời được lại có đến tám, chín chục phần trăm đến đây. Diệp gia trước kia tuy cũng thuộc hàng phú quý, song không hề huênh hoang, hỷ sự này cũng được xem như là “hàng độc”.
Chương Việt bảo Hướng Viễn: “Chiêu này của cậu đúng là tuyệt thât. Mình đang không hiểu với tính cách tính toán chi ly của cậu mà lại chịu chi ra số tiền lớn như thế để làm gì nhưng nhìn kiểu này thì bao nhiêu quảng cáo truyền thông đều không thể đánh đổi được hiệu quả quảng cáo như thế này. Bởi vậy mới nói, cậu chưa bao giờ làm chuyện gì thất thoát lỗ lãi cả”.
Hướng Viễn chỉ cười: “Dù sao cũng không quên được Chương đại tiểu thư đã làm nhiều chuyện vì tớ như vậy, chỉ dựa vào Diệp gia không thôi thì cho dù có miếu cũng không mời được nhiều thần đến thế. “Cảm ơn” nói nhiều thành thừa, nếu nể mặt thì hôm nay uống nhiều vào nhé”.
“Hướng Viễn kết hôn, tớ còn nói gì được? Có điều tớ cai rượu rồi”, Chương Việt nói.
Hướng Viễn nhướng mày “ồ” lên một tiếng rồi nhìn về phía Thẩm Cư An đang hàn thuyên trò chuyện cùng những người bạn trên thương trường: “Vì anh ấy? Đúng là chuyện tốt”.
Thẩm Cư An chú ý thấy ánh nhìn của hai người đang hướng về phía mình, tỏ ý cười cười bước lại gần: “Nói tôi gì thế?”
Chương Việt khoác tay anh một cách vô cùng tự nhiên, cười nũng nịu: “Nói là hôm nay ngoài chú rể ra thì anh đẹp trai nhất”.
Thẩm Cư An cười với vẻ bất lực nhưng dịu dàng. Vợ chồng họ đến rất sớm, đã chúc mừng đôi tân lang tân nương.
“Chúng ta vào trong ngồi đi, Hướng Viễn mời nhiều người đến lắm”, Thẩm Cư An vừa nói vừa kéo Chương Việt vào trong, Chương Việt đi vài bước lại quay đầu nhìn: “Anh Diệp, anh đúng là tốt phúc”.
Hướng Viễn ngẩn người, cười theo bóng dáng của cô nàng: “Cái cô Chương Việt này...”. Lúc xoay người lại, gặp ngay đôi mắt lấp lánh nụ cười của Diệp Khiên Trạch.
Anh cúi đầu kéo tay Hướng Viễn lên, thì thầm: “Cô ấy nói đúng lắm”.
Hướng Viễn thấy mặt mình nóng lên, khẽ quay mặt đi nơi khác, chiếc khuyên tai khẽ đung đưa, có một cảm giác kỳ diệu và ấm áp và cả sự lúng túng nữa. Bình thường cô quen trang điểm giản dị, không thể gọi là vô cùng xinh đẹp, chỉ là ưa nhìn mà thôi. Hôm nay, trang điểm cầu kỳ hơn, dáng dấp xinh đẹp, phong thái rạng ngời, đôi mắt cong cong như vầng trăng non khiến mọi người thấy rất nổi bật, đứng bên cạnh chú rể tuấn tú nho nhã, không hề thua kém chút nào.
Khoảng sáu giờ, khách khứa đã đến gần đủ, cách tiếp đãi khách của Hướng Viễn luôn chu đáo, không để sót một ai. Lúc này, người tuy đông đúc và ồn ào nhưng cô chưa từng tỏ ra lúng túng và chậm trễ, tiếp đãi rất đâu vào đó. Diệp Khiên Trạch