Snack's 1967
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210785

Bình chọn: 8.00/10/1078 lượt.

yết đời cô sẽ
không còn người thân, cô độc suốt đời nhưng cô phải sống một cuộc đời
thật viên mãn đề ông trời mở to mắt mà xem.

Thế nên, khi thím
hai Lý và mấy bà cô của Diệp Khiên Trạch vẫn đang lẩm nhẩm “đại cát đại
lợi” thì cô đã cười với vẻ không đồng tình, giũ giũ mấy giọt rượu vấy
trên trang phục rồi theo chuyên viên trang điểm đến phòng thay đồ được
dựng sau rạp cưới để thay bộ trang phục khác sau đó nhanh chóng quay lại bên cạnh Diệp Khiên Trạch, tiếp tục cùng anh kính rượu với vẻ điềm
nhiên như không có gì xảy ra.

Những mảnh thủy tinh vỡ lúc này
được nhân viên phục vụ nhanh tay dọn dẹp sạch sẽ. Diệp Quân thấy Hướng
Viễn quay lại thì cúi đầu nói: “Xin lỗi, tại em không cẩn thận”.

Hướng Viễn cười mắng: “Nếu là em làm vỡ cốc thật thì phạt hôm nay phải
uống nhiều vào. Người nhà giao hết lại cho em đấy, tiếp đãi tốt vào cho
chị”.

Diệp Khiên Trạch cẩn thận gỡ lấy cánh hoa trên búi tóc cô
xuống, hỏi với vẻ lo âu và nét quan tâm không giấu diếm: “Em chắc là tay không bị thương chứ?”

Hướng Viễn đưa tay ra huơ huơ trước mặt anh: “Em nói là không sao mà”.

“Không sao thì tốt, lúc nãy anh cứ lo…”.

“Lo gì cơ chứ?” Hướng Viễn cắt ngang, sai đó nói với anh bằng giọng nói dịu dàng mà chắc nịch: “Sẽ không có gì đâu, Khiên Trạch, chúng ta sẽ
ổn, luôn luôn hạnh phúc, nhất định”.

Cô nắm chặc lấy bàn tay
Khiên Trạch: “Đi, cả nhà Âu Dương Khải Minh ở bên kia, chúng ta cùng đến kính rượu đi. Mấy năm nay công ty đã có được bao nhiêu công trình từ
phía ấy, anh cũng nên đến chào hỏi họ chứ”.

Nhìn thấy vợ chồng
Hướng Viễn đến gần, Âu Dương phu nhân cười rạng rỡ, vỗ vỗ cánh tay Hướng Viễn: “Huớng Viễn à, phụ nữ cho dù giỏi đến đâu thì việc quan trọng
nhất vẫn là gả cho một người tốt, tìm một nơi ổn định để quay về, đó mới là có phúc”.

Hướng Viễn cười tươi như hoa: “Nếu cháu được một
phần mười phúc của dì thì cả đời này hưởng cũng không hết. Tông giám đốc Âu Dương, Âu Dương phu nhân, cháu và Khiên Trạch kính hai vị một ly.
Bấy lâu nay được quan tâm giúp đỡ, cảm kích thật không thể nào nói đủ”.

Âu Dương Khải Minh lúc này cũng khá thân quen với Hướng Viễn, cười và
cùng vợ uống hết cốc rượu mà vợ chồng Hướng Viễn kính mình, sau đó cười
cười nói với Trương Thiên Nhiên ngồi bên cạnh: “Trước đó không lâu chúng tôi vẫn còn cảm thán, không biết đàn ông thế nào mới cưới được Hướng
Viễn, người khiến cô ấy động lòng không dễ chút nào. Không ngờ, chớp mắt đã nhận được thiệp cưới. Hôm nay vừa nhìn thấy, cậu Diệp Khiên Trạch
thật khiêm tốn, cùng Hướng Viễn là một nhu một cương, không phải trời
sinh một cặp thì là gì?”

Diệp Khiên Trạch nâng cốc cười mỉm:
“Tổng giám đốc Âu Dương quá khen, nhưng hôm nay mời được các vị đến đây, quả thực là rất vinh hạnh”.

“Đúng rồi, sao không thấy tiểu thư
và giám đốc Trần đâu ạ?” Hướng Viễn thấy bên cạnh vợ chồng Âu Dương chỉ
có cậu cháu bên ngoại Trương Thiên Nhiên mà lại không thấy cậu rể quý
hóa đâu thì cảm thấy rất kỳ lạ.

Âu Dương phu nhân khoác tay:
“Bọn nó đấy à? Một đứa thì không ở lại trong nước được lấy ba tháng,
người kia thì cháu cũng biết rồi đấy, chẳng nói chẳng rằng, gần đây lại
quá bận rộn. Sao dì không có một đứa con nào ngoan ngoãn như cháu chứ?
Nhìn xem, cái đứa bên cạnh này, ba mươi mấy tuổi đầu cũng chẳng có tin
vui gì, bố mẹ nó cuống quýt cả lên làm cho dì cũng lo lắng theo”, bà chỉ vào Trương Thiên Nhiên ngồi một bên uống rượu một mình, thở dài bảo.

Trương Thiên Nhiên nghe nhắc đến mình thì vẻ mặt ra chiều bất hạnh:
“Sao lại kéo cháu vào? Cháu vốn là định đeo đuổi Hướng Viễn ấy chứ, tiếc là cô ấy không màng ngó ngàng gì đến. Còn về những cô gái khác thì vẫn
câu nói cũ, đàn ông hễ nhìn thấy hoa hồng thì những thứ khác đều là cỏ
dại”.

Lời nói của anh ta khiến cả bàn tiệc cười rộ, Hướng Viễn
cũng không nhịn được cười: “Đừng có lấy tôi ra để làm bia đỡ đạn. Đóa
hồng kia kia của anh có lẽ là có nhưng chắc chắn không phải là tôi”.

Trương Thiên Nhiên cười ha ha, chạm cốc lần lượt với Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch, đôi tân lang tân nương chỉ uống một ngụm cho phải phép
nhưng anh ta lại uống cạn một hơi cốc rượu lớn trong tay mà không hề có
vẻ gì là say cả.

Hướng Viễn nhân lúc kình rượu đã giới thiệu
từng người một với Khiên Trạch: “Đây là Tổng giám đốc Trương… Giám đốc
Phạm… Trưởng phòng Lưu… Vị này là Cục trưởng Tạ, Khiên Trạch, Cục trưởng Tạ là cao thủ câu cá, có cơ hội anh thỉnh giáo ông ấy nhé… Đây là anh Lâm – Viện phó Viện kiểm sát. Phải rồi, anh Lâm vừa sinh quý tử, tôi đang định chúc mừng anh đây”.

Vị Phó viện kiểm sát họ Lâm cười nói: “Đều là người quen cả, hà tất
phải khách sáo?”. Tuy lời tỏ ra bình thản song vì một câu nói của Hướng
Viễn mà gương mặt lại tỏ ra rất vui vẻ.

Những người ngồi bàn này đều là những nhân vật có địa vị cao, không là khách hàng quan trọng thì cũng là lãnh đạo cấp cao trong các cơ quan, Hướng Viễn đâu dám chậm
trễ, đợi Diệp Khiên Trạch lên tiếng chào lên tiếng chào hỏi những vị
khách