
là do bác ấy không thích ứng được tình thế hiện nay, chủ động yêu cầu đi đấy chứ.”
“Cũng đâu đến nỗi
không còn cách nào khác. Bác ấy không làm được việc ở xưởng thì đổi cho
vị trí khác. Giang Nguyên lớn như vậy, chẳng lẽ không có công việc nào
sắp xếp cho bác ấy ư? Hướng Viễn, để bác ấy quay về đi, anh nói thì bác
ấy sẽ nhận lời thôi. Bác ấy đã lớn tuổi rồi, không còn cạnh tranh nổi
với người trẻ, giờ mất việc thì chẳng biết dựa vào đâu.”
“Giang
Nguyên sắp xếp cho bác Trần một công việc là chuyện nhỏ nhưng liệu bác
ấy có chịu làm ở những vị trí đó hay không? Nếu em phá lệ, một Trần Hữu
Hoà nữa xuất hiện thì phải làm sao? Người ta sẽ nghĩ gì? Đã sắp xếp cả
rồi thì cái cách đó còn ý nghĩa gì?”.
Diệp Khiên Trạch nhất thời
nghẹn giọng nhưng vẫn không từ bỏ ý định đấu tranh cho Trần Hữu Hoà:
“Bác ấy khác. Bác ấy là bạn thân của nhà anh, chúng ta không thể đối xử
với bác ấy như thế được”.
“Anh xem anh kìa, chỉ biết lo nghĩ cho
người khác, nói đến môi khô nứt ra cũng chẳng biết. Uống chút nước đi”.
Hướng Viễn nhẹ nhàng đẩy nước đến trước mặt Diệp Khiên Trạch, thấy anh
hớp một ngụm mà vẫn lơ đãng thì đành nói tiếp: “Nói đến tình bạn với
Trần Hữu Hoà, Diệp Khiên Trạch chẳng lẽ trong lòng bố anh không biết rõ
hơn anh sao? Đơn từ chức là do chính tay ông ký, anh biết vì sao không?
Việc gì cũng có quy tắc của nó, mà quy tắc đều bình đẳng với mọi người.
Với đạo nghĩa của tình bạn, có thể giúp bác ấy ngoài quy tắc nhưng với
lập trường của công ty thì hãy để bác ấy đi. Công ty giờ đang phát
triển, mỗi khi đi một bước đều phải trả giá. Không phá cái cũ thì không
xây cái mới được, đó là nguyên nhân em không giữ bác ấy. Nếu anh thấy em sai thì có thể mời bác ấy quay lại nhưng anh phải nghĩ xem anh có làm
đúng không?”.
Diệp Khiên Trạch nhìn Hướng Viễn một lúc lâu với vẻ nghi ngại rồi nói: “Anh nói không lại em nhưng Hướng Viễn sao em có thể tính toán kỹ lưỡng đến thế trong mọi lúc? Không phá cái cũ thì không
xây được cái mới? Đối với Đằng Tuấn, em cũng thấy vậy à? Hay là lúc nào
em cũng lý trí đến mức máu lạnh với tất cả mọi người và việc?”.
Nhắc đến Đằng Tuấn, đôi mắt Hướng Viễn thoáng ảm đạm rất nhanh, đối với kết
cục bị khai trừ. Đằng Tuấn rất khó chấp nhận vì cậu luôn kiên định tin
rằng mình đã làm đúng. Cậu chẳng nói gì trước mặt Hướng Viễn nhưng Hướng Viễn không quên được ánh mắt của chàng trai thật thà hiền lành lúc ấy:
thất vọng, cam chịu, phẫn nộ. Tất nhiên cô càng không quên được những
lời chỉ trích đẫm nước mắt của Hướng Dao.
Hướng Dao nói cô quá
ngu ngốc khi tin Hướng Viễn lo nghĩ cho mình và sẽ giúp Đằng Tuấn. Thì
ra Hướng Viễn một tay cất nhắc Đằng Tuấn rồi lại khiến Đằng Tuấn rơi
xuống, tất cả chỉ là một âm mưu. Hướng Viễn chỉ chứng minh mình cô có
thể đưa một người lên cao thì cũng có thể khiến người đó ngã đau hơn.
Lúc kéo Đằng Tuấn bỏ đi, Hướng Dao cũng quẳng đơn từ chức của mình lên
người Hướng Viễn. Cô nói: “Tôi không làm nữa. Chị bắt anh ấy nghỉ việc
cũng được, tôi sẽ theo anh ấy. Anh ấy đi đâu thì tôi theo đó”. Đó là câu cuối cùng khi Hướng Dao bỏ đi.
Hướng Viễn đặt lên tay Diệp Khiên Trạch, tay anh còn lạnh hơn tay cô.
Hướng Viễn nói: “Không phải tất cả mọi người, tất cả mọi việc em đều làm thế nếu không hôm nay em đã chẳng ngồi ở đây”.
Diệp Khiên Trạch quay đầu đi, hít một hơi thật sâu, một lúc sau mới chậm rãi nắm chặt tay Hướng Viễn. Lúc đó họ đều không ngờ rằng, Trần Hữu Hoà rời công ty chưa đầy một tuần, do lơ đãng lúc qua đường đã bị một chiếc xe
chở cát đâm phải ở ngay gần cửa nhà, chết ngay tại chỗ.
Nhận được tin buồn, Diệp Khiên Trạch chìm vào sự thing lặng chưa bao giờ có,
Hướng Viễn một mình thay mặt Diệp gia và công ty đễn lĩnh đường. Cô nhìn thẳng và bước qua gia quyến của Trần Hữu Hoà như không nhìn thấy ánh
mắt thù hận và căm ghét của họ, thành khẩn đốt cho ông ta ba nén hương.
Cái chết của Trần Hữu Hoà khiến Diệp Khiên Trạch mấy ngày liền không thoát
ra khỏi trạng thái đau lòng khó gọi tên. Hướng Viễn tan sở về nhà, dù
muộn đến đâu, cô cũng nhìn thấy ánh đèn hắt ra từ khe cửa thư phòng khép hờ của anh, nhưng bên trong chẳng có chút động tĩnh nào.
Diệp
Khiên Trạch vốn trước giờ thích tĩnh lặng xem sách một mình nhưng sau
khi kết hôn, anh đã dời địa điểm đọc sách từ thư phòng sang phòng ngủ để dựa vào đầu giường bật đèn đọc sách, vừa đợi Hướng Viễn về. Hướng Viễn
biết cửa phòng khép hờ của Diệp Khiên Trạch là một tín hiệu lặng lẽ, anh vẫn chưa cởi được nút thắt trong lòng nhưng cô cũng không vội giải
thích, hoặc có thể, cô không hề cho rằng mình cần phải giải thích trong
chuyện này.
Mấy ngày liền, Hướng Viễn tắt đèn ngủ được một lúc,
mới phát hiện ra Diệp Khiên Trạch về phòng, nằm xuống cạnh mình nhưng
chẳng ai lên tiếng. Có lúc nửa đêm tỉnh giấc, Hướng Viễn mơ màng dụi mặt vào lưng người nằm cạnh nhưng anh luôn quay lưng lại với cô, chỉ nói
một câu: “Ngủ đi, đừng để bị lạnh”.
Hướng Viễn nghĩ, mỗi người
đều có cách để bản thân nghĩ thông suốt, Diệp