Polly po-cket
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210993

Bình chọn: 7.5.00/10/1099 lượt.

Khiên Trạch là người trọng tình cảm, tâm trạng anh sa sút vì chuyện của Trần Hữu Hoà thì cô không
lấy làm lạ. Lúc này, nên để anh yên tĩnh có lẽ cũng không phải chuyện
xấu.

Một tuần sau, Hướng Viễn nghe nói Diệp Khiên Trạch yêu cầu
phòng hành chính giao một khoản “tiền hỗ trợ” cho người nhà của Trần Hữu Hoà với lý do “qua đời vì việc công”. Tuy trong lòng cô cảm thấy không
thoả đáng nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cũng bỏ qua, không chừng như vậy sẽ khiến anh thoải mái hơn một chút. Thế nhưng, khi hoá đơn “tiền hỗ trợ”
mà phòng hành chính kê ra theo yêu cầu của Diệp Khiên Trạch đến tay
Hướng Viễn, cô chỉ nhìn lướt qua rồi dứt khoát gọi ngay cho phòng kế
toán và phòng hành chính bảo tạm thời dừng việc này lại.

Không
ngoài dự đoán của cô, hôm ấy, Diệp Khiên Trạch không thể tiếp tục “yên
tĩnh đọc sách” trong thư phòng nữa, lúc Hướng Viễn đi ngang cửa, anh đã
đứng ở đó.

“Hướng Viễn, có rỗi không, anh muốn nói chuyện”.

Hướng Viễn gật đầu: “Được”. Cô mỉm cười nói thêm: “Em có thể nói không rỗi với người khác nhưng sao nói câu này với anh được”.

“Vào rồi ngồi xuống nói chuyện được chứ?”, Diệp Khiên Trạch nghiêng người nói.

Hướng Viễn bước lại gần, một tay tựa vào khung cửa rồi nói: “Bây giờ em rất
sợ ngồi nói chuyện mặt đối mặt, có lẽ do hậu di chứng của việc gần đây
thường xuyên bàn việc với khách hàng, chỉ cần ngồi xuống là lại không
kìm được mặc cả này nọ, cố gắng giành giá tốt. Hai chúng ta còn cầu kỳ
thế để làm gì? Em thích nghe anh nói thế này. Được thôi, nói đi, anh đã ủ rũ suốt mấy ngày nay rồi”. Cô thấy anh không nói gì thì nói nửa đùa nửa thật hỏi: “Chắc không phải chuyện của Trần Hữu Hoà chứ?”.

Diệp Khiên Trạch không cười mà tiếp tục: “Anh nghe nói em đã giữ phiếu chi tiền hỗ trợ cho gia đình Trần Hữu Hoà lại?”.

Hướng Viễn như có chút thật vọng, cười mỉa mai: “Em cứ tưởng đây là chuyện
chỉ nên nói ở phòng làm việc chứ? Không phải em giữ phiếu chi lại mà là
để họ lấy về làm lại. Phòng hành chính hồ đồ quá rồi. Cho dù phá lệ đãi
ngộ Trần Hữu Hoà nhưng tiền hỗ trợ cũng không nên gấp ba lần quy định
công ty như thế, vậy là sao chứ? Đúng là làm bừa.”

“Là anh bảo họ làm thế!”

“Tại sao?”, Hướng Viễn nhướn mày tỏ vẻ kinh ngạc.

Diệp Khiên Trạch nói: “Tại sao phải thế? Cũng chỉ là vấn đề tiền bạc thôi
mà. Người thì đã chết rồi, đừng nói hỗ trợ gấp ba lần, cho dù ba mươi
lần, ba trăm lần thì có thể khiến người chết sống dậy được sao? Đối với
gia đình bác Trần, những gì bây giờ chúng ta có thể làm cho họ được cũng chỉ có tiền thôi”.

Hướng Viễn nắm lấy tay Diệp Khiên Trạch, nói: “Khiên Trạch, em biết bây giờ anh rất đau buồn nhưng phải nói thật,
tiền không thể cho như vậy được. Em thừa nhận bản thân coi trọng tiền
hơn anh nhưng cũng không đến nỗi bủn xỉn với người đã chết. Vấn đề ở chỗ Trần Hữu Hoà chết vì sự cố ngoài ý muốn, đây vốn là sự thực ai ai cũng
rõ. Nếu cho gia đình họ tiền hỗ trợ gấp ba lần thì chẳng những họ sẽ
không cảm kích công ty, cũng không biết đó là do anh nhân hậu mà sẽ nghĩ rằng Giang Nguyên và chúng ta cảm thấy tội lỗi nên mới quyết định hỗ
trợ gấp ba lần cho nhân viên đã nghỉ việc. Tiền là chuyện nhỏ nhưng
chúng ta cũng không thể làm bừa, nhận hết tội lỗi vốn không phải do
chúng ta gây ra được”.

“Tội lỗi không do chúng ta gây ra? Em nghĩ rằng chúng ta không làm sai à?”, Diệp Khiên Trạch lẩm bẩm.

“Phải”, Hướng Viễn đáp chắc nịch. Cô đặt tay lên vai anh, nói tiếp: “Đó là một
sự cố, không phải lỗi của anh, cũng mệt sao? Khiên Trạch, vì chuyện của
Trần Hữu Hoà mà anh đã buồn bã đau khổ hơn tuần nay rồi. Bây giờ bác ấy
đã mồ yên mả đẹp, hãy để chuyện này qua đi có được không? Em không muốn
thấy anh đau buồn nữa. Bên nhà Trần Hữu Hoà, chúng ta sẽ hỗ trợ cho họ
số tiền theo luật định của công ty, nói rõ hơn, đó là công ty niệm tình
hai mươi mấy năm làm việc của bác ấy nên đưa cho họ chút tiền an ủi,
chẳng phải nghĩa vụ và trách nhiệm mà là giúp đỡ. Còn về chuyện anh vẫn
nhớ tình cũ, chúng ta hoàn toàn có thể giúp gia đình họ bằng những cách
khác.”

“Được, nếu em đã nghĩ thế, anh cũng định để con trai của
bác Trần vào Giang Nguyên làm việc… xem như là đãi ngộ bác Trần lúc còn
sống.”

Hướng Viễn lập tức nhận ra ý tứ trong lời của anh, đột
ngột biến sắc, không suy nghĩ gì mà nói ngay: “Làm sao thế được! Anh
muốn giúp con trai bác ấy vào công ty thì cũng được nhưng còn định hướng chế độ nhân viên chính thức thì không được, tuyệt đối không được. Bây
giờ đám nhân viên chính thức kia là tâm bệnh của cả công ty, em nghe anh và cũng nghe lời bố, không sửa đổi hợp đồng của họ thì để những người
đó tự đào thải, nghỉ hưu người nào là bớt được người ấy, nhưng làm sao
có thể tiếp tục chế độ dùng người hoang đường này được? Tóm lại em không đồng ý”.

Diệp Khiên Trạch lạnh nhạt: “Đó chẳng phải cách giúp
gia đình họ trực tiếp và thực tế nhất hay sao? Vợ bác Trần ở nhà nội
trợ, hai người con đều không có công ăn việc làm ổn định, con trai lớn
của bác ấy đã từng làm ở đội thi