Insane
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3210593

Bình chọn: 7.00/10/1059 lượt.

là người thông minh nên cô cũng
biết rằng việc mình đồng ý lấy Diệp Khiên Trạch một cách nhanh chóng như vậy chắc chắn sẽ làm tổn thương Diệp Quân, Tuy không ai muốn tìm hiểu
kỹ sự tổn thương ấy xuất phát từ tình cảm phức tạp nào nhưng cô đã nợ
Diệp Quân cuộc hẹn đi ngắm mặt trời mọc, có lẽ còn nợ cậu một lời giải
thích. Thế nhưng cô có thể giải thích được không? Cô phải nói gì để níu
kéo được sự thất vọng của Diệp Quân đây? Hướng Viễn hiểu rõ hơn ai hết,
cô hoàn toàn không thể làm được gì trong việc này. Chẳng lẽ thời gian
đảo ngược rồi cô sẽ có sự lựa chọn khác? Trên thực tế cho dù bỏ qua ánh
trặng đêm đó, cũng chưa chắc cô sẽ đợi ở đó ngắm tia nắng ban mai đầu
tiên lộ dạng. Nếu đã như vậy rồi thì hãy để nó như vậy đi, chẳng cần nói gì cả, những gì phải qua rồi sẽ qua, cho dù không qua được cũng chỉ để ở trong lòng, lâu dần rồi cũng sẽ từ từ bay theo gió. Diệp Quân đã trải
qua thất vọng, rồi sẽ có ngày cậu hiểu được, hy vọng là do chính mình
tạo nên chứ không phải người khác.

Hướng Viễn vốn vẫn nghĩ thế
nên cũng tự thuyết phục mình tỏ ra bình thản khi đối diện với Diệp Quân. Nhưng trong buổi đêm gió mát này, cô hơi ngước lên, nhìn gương mặt trẻ
tuổi đang mơ màng say đắm của Diệp Quân, cô chỉ muốn đưa tay vuốt ve mái tóc mềm mượt như trẻ thơ của cậu.

Cô đưa tay lên nhưng rồi chỉ khẽ gạt sợi tóc rơi xuống vai lúc bỏ chay khi nãy ra sau lưng.

Hướng Viễn hỏi: “Chị cứ tưởng em không đến thật. Khó khắn lắm mới kịp đến
đây, sao không ở trong tiệc với anh mình mà chạy ra đây làm gì?”.

Diệp Quân nhìn về hướng sảnh tiệc sáng rực rõ như ban ngày dưới vô số ngọn
đèn, nói: “Em đứng với anh trai được một lúc rồi nhưng em chẳng quen ai ở đó, vô vị lắm. Vả lại...”.

Cậu kéo áo thể thao trên người mình
rồi nói với vẻ hối lỗi: “Vốn hôm nay trường có buổi tập huấn, cũng may
kết thúc sớm nên em về ký túc thay đồng phục mới phát hiện vội vã thế
nào mà chưa kịp chuẩn bị quần áo phù hợp. Đến đây rồi mới biết đông
người như thế, em ăn mặc thế này hình như không thích hợp lắm. Dù sao
cũng chẳng có việc gì làm, thà ra ngoài hít thở không khí trong lành còn hơn.” Lúc nói câu này cậu không dám nhìn Hướng Viễn, sợ cô nhìn ra cậu
đang nói dối, rõ ràng cậu không tìm thấy bóng dáng quen thuộc trong biển người nên mới cuống quýt chạy ra ngoài tìm, ai ngờ mới rảo một vòng thì gặp được.

Trong lúc nói chuyện, Hướng Viễn cố ý để tâm quan sát
động tĩnh sau cánh cửa lần nữa, vẫn không một tiếng động, cô vỗ vỗ vào
tay Diệp Quân: “Đi thôi, quay lại với chị”.

Hai người quay vào
trong, Diệp Khiên Trạch đang đứng ở một góc ngay chính giữa sảnh trò
chuyện với mấy người khách. Anh nói ít nghe nhiều, một tay đút túi quần, tay kia cầm ly rượu, thỉnh thoảng gật đầu mỉm cười, chỏ có người quen
thân với anh mới nhìn ra vẻ lơ đãng trong nụ cười ấy. Hướng Viễn và Diệp Quân xuất hiện khiến anh yên lòng hẳn.

“Anh trai em đang gọi kìa, mau đến đó di”, Hướng Viễn nói với Diệp Quân.

Diệp Quân có vẻ thắc mắc: “Chị không đến luôn à?”.

“Chị còn chút việc khác, lát nữa sẽ đến.”

Kỳ thực sau lần tranh cãi hôm ấy, Hướng Viễn và Diệp Khiên Trạch vẫn khó
xóa nhòa vết sẹo cũ. Hai vợ chồng họ đều không phải dạng người tính cách quá nóng nảy nên đó vẫn là lần xích mích đầu tiên sau khi kết hôn. Mọi
người thường bảo vợ chồng cãi nhau là việc bình thường, đầu giường cãi
cọ, cuối giường làm hòa, đặc biệt là vợ chồng trẻ, thương nhau lắm cắn
nhau đau nhưng Hướng Viễn rõ ràng cảm nhận được những lời nói đêm ấy đã
khiến hai trái tim lặng lẽ nguội lạnh. Sau việc đó, chẳng ai lên tiếng
xin lỗi, chỉ một lần Diệp Khiên Trạch trước khi đi ngủ đã nhẹ nhàng ôm
lấy Hướng Viễn thì thầm: “Hướng Viễn, chúng ta đừng cãi nhau nữa, được
không?”. Lúc đó, Hướng Viễn đã quay lưng lại nhận lời: “Được, không cãi
nhau nữa”. Và cứ thế, họ không tranh chấp nữa, lặng lẽ làm việc của mình nhưng trên thực tế, điểm mấu chốt của vấn đề vẫn kẹt lại ở đó, không
thể xóa tan được.

“Hướng Viễn, chị và anh em có chuyện gì thế?” Hướng Viễn đã trở
thành thành viên của nhà họ Diệp khá lâu nhưng Diệp Quân vẫn không quen
với cách gọi “chị dâu”, cũng chẳng gọi “chị Hướng Viễn” nữa mà dứt
khoáng gọi thẳng tên cô.

“Chẳng sao cả. Có phải trẻ con đâu mà suốt ngày đeo dính vào nhau”, Hướng Viễn cười nói.

Mặt Diệp Quân vẫn đầy vẻ hoài nghi: “Lúc đầu, em hỏi anh xem chị đang ở đâu thì anh nói không biết. Lúc đó, em đã thấy kỳ lạ rồi. Không có chuyện
gì thật chứ ạ?”. Diệp Quân là một chàng trai lương thiện hơn ai hết, dù
trong lòng vẫn có bí mật, nhưng sư lo lắng cho anh trai mình và Hướng
Viễn đều được thể hiện cả trên gương mặt lẫn trong lòng.

Dù cho
đối với cô, Diệp Quân vẫn không trưởng thành nhưng cậu đã không còn là
cậu bé ngây thơ chỉ một hai câu nói là lừa cho qua chuyện được nữa. Cô
nghiêm chỉnh đáp: “Đừng lo chuyện thiên hạ, đến đó nói một tiếng với anh giúp chị. Nói rằng chị đi dặn nhân viên một số chuyện rồi lát nữa sẽ đi với anh ấy đến kính Mạc Kiến Quốc của tập đoàn Đinh Thịnh mộ