The Soda Pop
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328282

Bình chọn: 8.5.00/10/828 lượt.

ính cửa sổ. Đó mới là Hướng Viễn thật sự ư? Đó chính là sự
thù hận kỳ thực luôn tồn tại, tích lũy qua từng ngày từng tháng, đè nén
cô rất mệt mỏi, lúc nào cũng muốn thoát ra. Chính Diệp Khiên Trạch nuôi
lớn nó từng ngày để đến hôm nay, nó đã theo dã tâm và dục vọng có sẵn
trong người mà phá vỡ lớp vỏ, chui ra ngoài. Đoa hoa độc ấy đang đón gió và nở bung.

Lúc này, Đằng Vân mới thong thả lôi một chiếc bút ghi âm nhỏ xinh từ
trong túi ra. "Cô đã bảo là muốn nghe giọng anh ta, đúng không? Tôi biết cô tìm tôi là vì cái gì mà", anh ta nói.

Hướng Viễn đang bất động thì Đằng Vân bấm nút play.

Giọng Diệp Khiên Trạch vang lên trong tiếng lạo xạo khiến đồi mắt
Hướng Viễn đỏ lên. Anh đang đọc bản tin trang nhất của "Nhật báo Nam Đô" ngày hôm nay, ngữ khí bình thản như nước, chất giọng dịu dàng ấm áp,
không chút sợ hãi và hoảng loạn.

Giọng nói ấy mãi mãi cô cũng không quên được, lời thì thầm khi quấn
quýt bên nhau, dịu dàng vào mỗi buổi sáng thức dậy như thế vẫn là hôm
qua, anh nói: "Chúng ta mãi mãi không bao giờ xa nhau".

Bên tay Hướng Viễn là một tờ báo ban sáng được đưa đến, anh đọc không sai chữ nào, thế thì ít nhất cũng có thể chứng minh, cho đến sáng nay,
anh vẫn bình an vồ sự. Đọc đến câu cuối, Diệp Khiên Trạch ngừng lại
trong chốc lát, bỗng gọi một tiếng: "Hướng Viễn!".

Hướng Viễn không thể thở nổi, cô gập lưng xuống dù biết rõ đây chỉ là một đoạn ghi âm.

"Hướng Viễn, hình như anh lại gây phiền phức cho em rồi. Hy vọng đây
là lần cuối cùng... Còn nhớ lời ước hẹn của chúng ta không? Em nói sẽ
cho anh ba nguyện vọng, gặp được em là may mắn cả đời của anh. Lời thỉnh cầu thứ ba của anh, nếu như em vẫn lưu tâm, đó là mong em đừng làm hại
Viên Tú. Cô ấy không sai, người có tội là anh. Nếu anh chết rồi, xin hãy rắc hài cốt của A Linh ở nơi anh vùi xác."

Đoạn ghi âm đến đây là kết thúc, Đằng Vân nhìn người phụ nữ vô cùng
kiêu ngạo đang cúi người che mặt nghẹn ngào nhưng không một giọt nước
mắt nào trào ra.

Nguyện vọng cuối cùng của Diệp Khiên Trạch, có Viên Tú, có Diệp Linh, có anh, chỉ riêng Hướng Viễn là không. Đương nhiên, Hướng Viễn chỉ là
người thực hiện nguyện vọng cho anh mà thôi.

"Có cần nghe thêm nữa không? Ngày mai trước khi trao đổi, nếu cô
muốn, có thể nghe tiếp anh ta đọc bản tin sáng hôm đó." Đằng Vân nói
xong, thu cây bút ghi âm lại, nói tiếp: "Hướng Viễn, tôi phải đi đây,
những việc còn lại tự cô suy nghĩ vậy. Cô trách tôi thì có thể báo cảnh
sát bắt, tôi sẽ không phản kháng nhưng Diệp Khiên Trạch thì bắt buộc
phải chết. Chúng tôi sẽ gửi tài khoản ngân hang vào di động cho cô, nếu
như cô vẫn tin những lời nói trước kia của tôi là thật thì chỉ cần tiền
đến nơi thì người đàn ông ấy sẽ bình an trở về. Đến lúc đó yêu hay hận
thì tùy cô."

Lúc anh ta uống cạn những giọt cà phê còn lại, Hướng Viễn đã ưỡn thẳng sống lưng dậy.

Đằng Vân đang chờ đợi quyết định cuối cùng của cô.

"Tôi sẽ đưa tiền cho anh nhưng anh và "anh ấy" của anh phải đi ngay lập tức, đi càng xa càng tốt."

"Cám ơn!" Đôi mắt Đăng Vân sau cặp kính như láp loáng nước, anh ta
nói câu này rất thành thật: "Tôi bảo đảm Diệp Khiên Trạch sẽ không có
bất kỳ tổn hại nào".

"Anh nhầm rồi, lấy được tiền, tôi muốn các anh bội tín."

Câu nói này nhỏ như một lời thì thầm nhưng Đằng Vân nghe rất rỗ. Anh
ta đứng sững sờ ở đó như đang quan sát người trước mặt thêm lần nữa.
Trong mắt Hướng Viễn, sóng gió đã qua, sau sự tàn phá, chỉ còn lại cánh
điêu tàn thê lương.

Hồi lâu sau, Đằng Vân cười một tiếng, cũng hạ giọng thì thầm: "Được,
tôi biết cô không tin ai cả. Chuyện này tôi sẽ tự tay làm cho cô, yên
tâm. Chỉ xin cô một chuyện...".

"Nếu như anh xảy ra chuyện, ít nhất tôi sẽ bảo đảm "anh ấy" bình an ra đi."

Hướng viễn biết Đằng Vân xin điều gì. Cho dù là lần phó thác cuối
cùng, anh ta vẫn lưu luyến không chịu buông tay. Khi nhận lời giúp anh
ta, co lẽ cô đã thấy ngưỡng mộ anh ta chăng, vì nếu cô ở bên bờ hiểm
nguy thì ai sẽ nắm lấy tay cô không nỡ rời xa?

Cuối cùng cô đã có thể buông tay. Người nhặt được chiếc bình đã dùng
hết nguyện vọng của mình, bùa chú tình cảm niêm phong cũng hóa thành bụi trần. Diệp Quân từng hỏi cô, khi ba nguyện vọng đó được dùng hết thì
kết cục câu chuyện sẽ thế nào? Bây giờ cô đã hiểu, mọi hy vọng của yêu
tinh trong bình đã tiêu tan trong sự mong chờ nên việc đầu tiên khi nó
đập vỡ bình chui ra chính là giết chết người đã nhặt được nó.

Từ trước đến nay, Đằng Vân chưa bao giờ làm việc gì mà lại khiến
Hướng Viễn thất vọng, Hướng Viễn bây giờ cũng không sợ thất vọng. Cô
giao tiền cho Đằng Vân, hoàn toàn không vì muốn Diệp Khiên Trạch chết,
bởi nếu cô không chịu giao ra một xu, thì Diệp Khiên Trạch cũng chết,
hơn mười triệu đó, chỉ là tặng cho Đằng Vân. Cồ có lạnh lùng tàn nhẫn
đến mấy thì trong những năm qua, Đằng Vân cũng là người cô tín nhiệm
nhất, và nay cồ vẫn tin anh ta, còn hơn cả người cồ từng yêu. Cho dù
Đằng Vân bỗng dưng quay lại cắn ngược một phá