Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327265

Bình chọn: 7.5.00/10/726 lượt.

n bắt đầu cảm thấy kỳ lạ trước câu hỏi này của anh, cậu nói:
“Bố đối với em cũng không tệ.” người nông thôn bận rộn lo kiếm cái ăn,
hiếm khi bộc lộ tình cảm nên dưới cái nhìn của Trâu Quân thì quan hệ
giữa bố và con trai vốn là như thế.

“Nhưng…”

“Đến nơi rồi kìa, sắp xếp đồ đạc thôi”, Hướng Viễn kịp thời cắt ngang cuộc đối thoại của họ.

Diệp Khiên Trạch đưa Trâu Quân về nhà. Nhà họ Trâu không lớn, bốn người sống chen chúc, còn phải cắt bớt phòng để làm phòng ăn nên Diệp Khiên
Trạch luôn ở nhà một người bà con với mẹ anh ngay gần đó.

Trâu
Quân với bố và mẹ kế cứ nài ép Diệp Khiên Trạch ngồi lại chơi một lúc
nhưng anh nói còn phải đến nhà Hướng Viễn thăm Diệp Linh nên bỏ đi rất
vội vã. Sauk hi Diệp Khiên Trạch đi rồi, Trâu Quân ăn cơm xong liền về
phòng luôn. Chơi cả ngày nên cậu thấy hơi mệt. không biết có phải là ảo
giác hay không mà cậu cứ có cảm giác ánh mắt bố rất lạ lùng, thế là cậu
vội vàng đóng cửa nhưng vẫn lờ mờ nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ của bố và mẹ kế.

Đêm ấy, Trâu Quân vẫn nằm mơ đến chốn thành thị náo
nhiệt phồn hoa. Thế giới bên ngoài quá tuyệt vời rực rỡ, cậu chưa từng
xa nhà như thế bao giờ. Chỉ có điều, cậu không biết được rằng, ống máu
được rút ra từ người cậu còn đi xa hơn. Dưới sự sắp xếp của nhân viên
bệnh viện quen với nhà họ Diệp, nó đã được chuyển đến một nơi rất xa.

Những ngày sau đó, sức khỏe của Diệp Linh đã hồi phục như thường. Kỳ
nghỉ đã qua nhưng Diệp Khiên Trạch lại không có ý về thành phố. Trâu
Quân cảm thấy rất kỳ lạ, không phải là cậu không thích ở cùng anh mình
nhưng trường cậu đã đi học, chẳng lẽ trường ở thành phố vẫn còn nghỉ lễ? Cậu hỏi Hướng Viễn nhưng ngày nào cô cũng bận rộn đi đi về về giữa
trường và nhà nên cô cũng không còn tâm trí liên quan đến vấn đề đó.
Diệp Khiên Trạch thì bảo: “Khó khăn lắm anh mới có dịp về đây một chuyến nên muốn giải quyết mọi việc xong xuôi rồi mới đi.” Tóm lại là chuyện
gì đây? Trâu Quân không thích dáng vẻ nửa cười nửa không của Diệp Linh
khi nhìn cậu, không thích bố cậu và mẹ kế thì thào to nhỏ sau lưng, cậu
cứ cảm thấy có chuyện gì đó mà ai cũng hiểum chỉ mình cậu không hay biết gì.

Hôm ấy, trên đường tan học về nhà, Trâu Quân gặp Hướng Dao
đang đi cùng đường. Trước kia, những lúc nhưthế này, Hướng Dao luôn lặng thinh đi lướt qua cậu, vậy mà lần này cô đột ngột bước đến trước mặt
cậu, quay lại nói bằng giọng châm chích: “Trâu Quân, số cậu sướng thật,
cuối cùng cũng không phải đi con đường núi này nữa.”

“Cậu nói gì vậy?”, Trâu Quân hoang mang không hiểu.

“Cậu không biết thật hay đang giả vờ? Người trong thôn đang kháo nhau,
cậu không phải là con của bố thọt”, Hướng Dao xốc xỗ lại quai túi, vênh
mặt lên nói.

“Cậu nói bậy!”, Trâu Quân nổi giận, mặt đỏ bừng,
trừng trừng nhìn Hướng Dao, nếu là người khácnói những lời này thì cậu
dẫ chồm lên đánh một trận nhưng cô là Hướng Dao nên cậu không muốn gây
sự, cậu đành kìm nén lửa giận trong lòng một cách khổ sở, vờ như không
nghe thấy.

Hướng Dao tháy cậu không có phản ứng gì thì cảm thấy
thất vọng, nặn ra một nụ cười rồi nói to: “May thật, cuối cùng tôi cũng
không cần đi cùng đường với đồ quỷ đáng ghét nhà cậu nữa.” Nói xong, cô
co giò chạy mất.

Trâu Quân nhìn theo bóng cô, ngơ ngẩn, nỗi bất
an và hoảng hốt trong lòng mỗi lúc một tăng, đến cả bầu trời đang dần
sẫm màu phía xa kia cũng thấm đẫm mùi vị của cơn mưa sắp đến.

Tất cả cảm giác bất an của Trâu Quân đã lên đến đỉnh điểm khi cậu về đến nhà. Cửa nhà cậu đã bị đám người và hai chiếc xe nhỏ bao vây đến nước
chảy cũng không lọt. Cậu đờ đẫn nhìn hai chiếc xe ấy, sáng rực và hào
hoa biết bao. Bình thường trong thôn, ngoại trừ đầu máy kéo và xe máy,
thường thấy nhất là những xe du lịch cũ kỹ cách ngày lại đến thôn một
lần. Trâu Quân cũng giống những cậu bé cùng tuổi khác, đều có một niềm
đam mê cuồng nhiệt với các loại máy móc được chế tạo bằng gang thép
nhưng dù sao nó cũng là thứ quá xa vời với cuộc sống của cậu, Chưa kịp
nghĩ tại sao nó lại đậu trước cửa nhà mình thì đã có người nhiều chuyện
báo với người trong nhà rằng cậu đã trở về.

Trâu Quân thấy một
người đàn ông trung niên cao to rẽ đám đông hiếu kỳ bước ra, bước từng
bước đến gần. Cậu giật mình lùi lại, người đàn ông nửa qùy xuống trước
mặt, định đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt cậu nhưng tay vươn ra nửa chừng
lại có vẻ do dự, buồn vui lẫn lộn.

“A Quân … Con chính là A Quân … đã lớn thế này rồi … Là lỗi của bố. Đôi lông mày này, đôi mắt này
nhưng sao năm ấy bố lại tin rằng con không phải con trai của mình chứ?”

Trâu Quân hoang mang, lúng túng đưa tay ra túm chặt quần. Cậu nhớ ra
rồi, bốn năm trước, chính là ông “chủ” từ thành phố đến đưa anh trai đi. Đêm hôm ấy, mẹ ôm cậu, nước mắt rơi cả đêm không dứt. Ông ta đang nói
gì thế? Ai là con trai của ai? Trâu Quân cảm thấy như có một bàn tay vô
hình đang thít nghẹn cổ họng khiến cậu không thốt ra được tiếng nào, đến hô hấp cũng khó khăn vất vả. Cậu hy vọng mình không hiểu những lời ấy
nhưng gương m