
tại" không?
"Diệp Quân, nếu em nói thế giới này có báo ứng thì anh có tin không?" ... "Nếu có, thì hãy để báo ừng đo hết lên người anh."
Vừa về văn phòng, di động của Hướng Viễn đã reo lên một tiếng, cô
chưa kịp nghe máy thì tiếng chuông đã ngưng bặt. Lúc đầu, Hướng Viễn ngỡ là Diệp Quân vì cậu thích nhất trò này, vừa nghe có tín hiện là tắt máy ngay, để lừa cô phải gọi lại. Khi cồ gọi lại hỏi có chuyện gì thì cậu
lại bảo mình không gọi, chỉ bấm nhầm số nhưng nói mãi, nói mãi mà không
chịu củp máy.
Nhưng lần này không phải Diệp Quân mà là một số máy cố định lạ. Hướng Viễn nghĩ chắc lại là những số gọi đến quảng cáo nên không để tâm lắm.
Ai ngờ mấy chục giây sau, điện thoại lại réo vang, vẫn cùng một số máy.
Lần này Hướng Viễn bắt điện thoại. "Alo, tôi là Hướng Viễn, xin hỏi ai đấy?"
Đầu bên kia im lặng, Hướng Viễn càu mày, đang định bỏ máy thì nghe
thấy một tiếng khóc nấc rất nhỏ vọng đến, Hướng Viễn sững sờ nhưng phản
ứng rất nhanh: "Hướng Dao, có phải Hướng Dao không? Khóc cái gì? Nói đi
chứ!".
Đối phương không trả lời, chỉ khóc.
Hướng Viễn đã đoán ra người kia là Hướng Dao. Lâu lắm rồi Hướng Dao
không gọi điện cho cô, mấy năm nay, Hướng Viễn muốn biết tình hình của
em mình thì phải nhờ người lén lút hỏi thăm, mỗi tháng một lần, biết em
mình bình an, cồ mới thấy yên tâm. Tuy Hướng Viên luôn phản đối em gái
sinh con trong lúc cuộc sống chưa được ổn định, nhưng nhìn bụng Hướng
Dao mỗi lúc một to trong những tấm hình mà cồ nhờ người thăm dò đưa đến, trong lòng Hướng Viễn không phải không có cảm xúc. Thậm chí cồ từng
nghĩ, đợi khi Hướng Dao làm mẹ rồi thì tính cách có lẽ sẽ chín chắn,
điềm tĩnh hơn, quan hệ giữa hai chị em rồi sẽ có ngày được cải thiện.
Nhưng trước khi ngày ấy đến, Hướng Viễn không ngờ Hướng Dao lại gọi điện cho cồ, mà còn khóc rất thương tâm.
"Khoan đừng khóc lóc gì đã, nói chị nghe xem nào!", Hướng Viễn lo em mình xảy ra chuyện, suýt nữa đã cuống lên.
Tạ ơn trời đất, đối phương cuối cùng cũng đã có phản ứng nhưng tiếng
khóc vẫn không ngừng lại: "... Hướng Viễn, làm sao đây? Xảy ra chuyện
rồi, làm sao bây giờ?".
Hướng Viễn cố kìm nén nỗi lo lắng bất an của mình: "Xảy ra chuyện gì? Em nói từ từ thôi, nói rõ chị nghe xem nào".
"Bọn em... bọn em đã giết người. Hắn chết rồi... em sợ lắm...", giọng Hướng Dao run rầy hoảng loạn như vẫn chưa tỉnh khỏi cơn ác mộng.
Hướng Viễn bàng hoàng: "Em nói gì? Bọn em là ai? Em và Đằng Tuấn à? Hắn là ai? Hướng Dao... em đừng khóc, nói rõ chị nghe xem".
"Hắn là một người bạn của A Tuấn, trước kia từng làm việc cùng A Tuấn trên tàu, không biết mấy năm trước phạm tội gì mà phải trốn sang Thái
mấy năm, vừa về nước đạt trước. A Tuấn giữ hắn lại cho trốn tạm ở chỗ
bọn em... A Tuấn trước giờ đối đãi bạn bè rất tốt, em cũng không còn
cách nào khác nhưng... tên ấy là cầm thú... Trưa hôm qua, A Tuấn ra
ngoài mua đồ, hắn... hắn lại động tay động chân với em. Đến một người
phụ nữ có thai cũng không tha, hắn không phải là người..." Hướng Dao nói đến đây thì khóc không thành tiếng.
Hướng Viễn cũng đờ đẫn, bạn của Đằng Tuấn, trước kia từng làm việc
cùng nhau trên tàu, mấy năm trước phạm tội phải đào thoát, gần đây vừa
xuất hiện, trưa hôm qua xảy ra chuyện... Nắm chặt điện thoại, cồ thấy
trái tim mình muốn nhảy vọt ra ngoài: "Hướng Dao, em nói chị biết, tên
ấy có phải họ Trần, tên Trần Kiệt không?".
"Em không biêt, chác là vậy... A Tuân gọi là anh Kiệt... Một mình em ở nhà, bộ dạng hắn như thế, em rất sợ... Em hét lên là đừng, đừng, trong
bụng em còn có đứa trẻ nhưng hắn mặc kệ... Hắn đè lên người, bịt chặt
lấy miệng em. Em nghĩ em sẽ chết, em thật sự nghĩ rằng em sẽ chết..."
Nói đến cảnh đáng sợ ấy, giọng Hướng Dao cũng bắt đầu mất kiềm chế: "Sau đó A Tuấn trở về... A Tuấn điên lên, túm lấy gạt tàn thuốc thủy tinh
trên trà kỷ, đập thật mạnh vào gáy hắn... Hắn chảy rất nhiều máu, đổ gục xuống đất không dậy nồi nhưng A Tuấn vẫn tiếp tục đập, đập đến khi
gương mặt hắn nát ra. Em bảo, A Tuấn, anh dừng tay lại, anh sẽ đánh chết hắn mất... nhưng A Tuấn không nghe, anh ấy không còn nghe thấy gì nữa,
cứ đập mãi, cuối cùng... Tên cầm thú kia đã chết, hắn chết rồi... Hướng
Viễn, A Tuấn đã vì em, tên đó đáng chết nhưng cảnh sát sẽ không tha bọn
em đâu, bọn em nhất định phải đi thôi. Chị giúp em, giúp bọn em với...".
Hướng Dao nói giọng đứt quãng, cứ lặp đi lặp lại nhưng Hướng Viễn đã
hiểu rõ. Đằng Tuấn đã giết Trần Kiệt vậy thì có thể giải thích được sự
thất hẹn của hắn. Đó không phải là oan nghiệt thì là gì? Báo ứng đến
nhanh thật, nhưng tại sao nó lại nhảy đến chỗ Hướng Dao? Điều Hướng Viễn muốn nói là, cồ và Hướng Dao không phải chị em yêu thương nhau gì cho
lắm, đã sớm đường ai nấy đi nhưng muốn trừng phạt thì cũng đừng tìm đến
Hướng Dao chứ.
Nhưng bây giờ nguy hiểm đã cận kề, không phải lúc thở vắn than dài,
Hướng Viễn cố gắng trấn tĩnh tâm trí, bảo Hướng Dao: "Em đừng dại, em
chạy đi đâu được? Nên nhớ sát nhân là Đằng Tuấn