
chứ không phải em, bụng
em to như thế thì đi được bao xa? Còn Đằng Tuấn, cậu ta đâu? Em bảo cậu
ta quay lại đầu thú đi, chị sẽ tìm luật sư tốt nhất để biện hộ cho cậu
ta giảm mức hình phạt xuống thấp nhất. Cậu ta ra tay không phải có mưu
đồ trước, tòa án sẽ xem xét điều đó... Em hãy tin chị...".
Hướng Dao nấc lên: "Không được, A Tuấn không chịu đâu, anh ấy không
cho em liên lạc với chị... Em cũng không biết là tại sao... Giết người
phải đền mạng, chuyện này em biết, cho dù không chết thì anh ấy cũng
phải ngồi tù cả đời. Con em sắp ra đời rồi, không thể vắng bố được, em
muốn chạy trốn với anh ấy, chí ít thì bọn em cũng có thể ở bên nhau".
Hướng Viên không thuyêt phục em mình nữa. Hướng Dao là đứa khôn nhà
dại chợ nhưng cồ vẫn còn một việc cần phải làm rõ: "Tại sao Đằng Tuấn
không cho em liên lạc với chị? Em chắc chắn tên ấy đã chết rồi chứ? Hai
người giờ đang ở đâu? Em khoan nói gì đã, gọi điện thoải ở đâu, có an
toàn không? Xung quanh có ai không? Đằng Tuấn đi đâu rồi? Em không nói
chị biết thì làm sao chị giúp được?".
"Trạm điện thoại công cộng, em đang ở trạm điện thoại cồng cộng. Em
lén trốn Đằng Tuấn ra ngoài. Em biết chị luồn có cách hơn bọn em nhưng
anh ấy nói không tin chị... ATuấn..."
"Em gọi cho ai thế? Gọi cho Hướng Viễn? Em điên rồi hả?" Giọng Đằng Tuấn và tiếng tranh đoạt vang lên ở đầu dây bên kia.
"Alo, alo, Đằng Tuấn, cậu nghe tồi nói, Hướng Dao bây giờ không thể... alo alo..."
Điện thoại đã bị cúp, mọi tiếng kêu thét đều tan biến. Nhịp tim Hướng Viễn như bị âm thanh bận máy kia khống chế, từng tiếng, từng tiếng, rất quy tắc, dồn dập, trống rỗng.
Trần Kiệt chết rồi. Hướng Viễn không biết mình có nên thở phào nhẹ
nhõm hay không nhưng người giết Trần Kiệt lại là Đằng Tuấn - người đàn
ông của em gái cô, là bố của đứa cháu chưa ra đời của cô. Hướng Dao đã
bị kéo vào cuộc, tệ hại đến mức không thề cứu vãn. Hiện tại Hướng Viễn
chỉ lo cho Hướng Dao, Đằng Tuấn giật lại điện thoại liệu có làm con bé
tản thương? Tình trạng sức khỏe của con bé hiện giờ liệu có chịu đựng
được sự hành hạ?
Trợ lý Tiểu Ngô gõ cửa bước vào: "Giám đốc Hướng, có hai vị khách đang ở bên ngoài...".
Hướng Viễn ngẩng lên: "Tôi chẳng đã nói rồi sao, nếu không hẹn trước thì nói là tôi không có ở đây".
Tiểu Ngô giật thót mình trước vẻ mặt của Hướng Viễn run rẩy ấp úng
giải thích: "Nhưng... nhưng họ là cảnh sát, bảo muốn gặp chị để tìm hiểu chút việc...".
Đến nhanh thật! Hướng Viễn thầm cười khổ trong lòng. Chuyện tốt, hễ
bất cẩn một chút sẽ bỏ lỡ, có khả năng sẽ không còn xuất hiện nữa nhưng
chuyện xấu thì bất chấp bạn có trốn tránh thế nào, những gì phải đến vẫn sẽ đến. Đó có được xem là chút kiến thức về cuộc sống nhỏ bé hay không?
"Mời họ vào." Hướng Viễn hít một hơi thật sâu, ngồi ngay ngắn, gương
mặt trở lại vẻ điềm tĩnh như thường. Thấy hai người đàn ồng mặc sắc phục cảnh sát tiến vào, cô bình thản nở nụ cười: "Tiểu Ngô, mời hai vị cảnh
sát đây ngồi rồi rót trà đi".
Hướng Viễn về đến nhà rát khuya, không ngờ Diệp Quân còn về muộn hơn
cồ. Lúc cửa phòng bị đẩy ra, cồ biết không thể là ai khác ngoài Diệp
Quân. Hướng Viễn dừng động tác đếm từng tập tiền lẻ lại, quay người lại
nhìn, Diệp Quân vẫn chưa kịp tháo mũ xuống, dù cậu vốn ghét bị thứ gì đó bó buộc trên đầu.
Diệp Quân đứng cạnh cô, lên tiếng: "Đồng nghiệp của anh... họ có đến tìm em không?".
Hướng Viễn không nhìn thấy rõ mặt Diệp Quân, chỉ thấy bộ sắc phục
trên người cậu giống hệt hai người cảnh sát kia. Cồ gật đầu: "ừ, em biết rồi. Những gì cần hỏi đã hỏi cả rồi, nhưng em cũng không biết Hướng Dao đang ở đâu. Em không nên để mặc nó ở ngoài một mình, đó là lỗi của em".
Mái tóc Hướng Viễn xoa dài dưới ánh sáng ngọn đèn bàn, gương mặt tiều tụy, thần sắc thê lương, cô không phải là Hướng Viễn vạn năng mà chỉ là một người phụ nữ yếu đuối.
"Anh có gọi để em chuẩn bị tâm lý nhưng điện thoại của em cứ bận
suốt. Em cũng biết đó là vụ án mạng giết người mà cấp trên vừa phát lệnh phải chú trọng nên..."
Lúc Diệp Quân gọi điện, có lẽ cô đang nói chuyện với Hướng Dao, Hướng Viễn biết Diệp Quân lo cho cồ nên thở dài: "Diệp Quân, tính cách Hướng
Dao anh cũng biết đấy, tuy cứng đầu nhưng lại mềm lòng hơn bất cứ ai, nó không thể xuống tay tàn nhẫn như thế được, mà chỉ còn một tháng nữa là
nó sinh con rồi... Anh nhận lời đi, nếu có tin tức gì của nó thì nhất
định phải báo em biết ngay, còn nữa, cố gắng đừng làm hại nó, được
không?".
"Chỉ cần đó là chuyện anh làm được thì anh sẽ không từ chối em điều gì?", Diệp Quân nói.
Nói xong, Diệp Quân nhìn sàn nhà, bóng cậu và cô hợp lại làm một. Cậu thử đưa tay ra chạm vào tóc cồ. Diệp Quân còn nhớ lúc bé, cậu đã từng
thấy Hướng Viễn gội đầu bên sông, mái tóc xoa dài, khi ấy cậu đã rất
muốn chạm vào nhưng chưa bao giờ dám. Khi lớn rồi, lúc xuất hiện trước
mặt cậu, Hướng Viễn không buộc tóc đuôi ngựa thì cũng búi tóc lại, dáng
vẻ xoa tóc của cồ chỉ xuất hiện trước mặt một người