XtGem Forum catalog
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327363

Bình chọn: 7.5.00/10/736 lượt.

học, năm thứ
nhất ấy, em vừa lên cấp hai, nghỉ hè chị không về nhà, em đã bảo nhất
định tìm chị, muốn nhìn xem thành phố lớn như thế nào. Lúc đó, chị đã
nhờ chú hai Lý tìm người mua vé tàu hỏa cho em, sau đó tính đúng giờ sẽ
đến đón em nhưng những người đi chuyến ấy lần lượt đi hết mà vẫn không
thấy em đâu. Chị cuống lên, gọi điện cho chú hai Lý, chú ấy vỗ ngực bảo
đã đích thân đưa em đến cổng ga nhưng vì đứa con nhỏ trong nhà bị ốm nên vội vàng quay về mà không đưa em lên tàu. Lúc ấy, chúng ta đều không có di động, chị đứng đợi suốt ba tiếng, suýt nữa tưởng em bị bắt cóc bán
đi nên đã chuẩn bị báo cảnh sát. Lúc ấy, em mới gọi cho Diệp gia, Diệp
Quân chạy đến ga tàu tìm chị, bảo rằng em đứng ở cổng ga đợi đến lúc sốt ruột mà không thấy chuyến tàu nào chạy qua...". Hướng Viễn cố gượng
cười nói tiếp: "Lúc ấy chị đã nghĩ, có khi nào mẹ sinh nhầm người không, sao em chị lại ngốc đến thế?".

"Vâng, em vẫn nhớ chuyện ấy". Hướng Dao dần dần bình tĩnh lại trong
lời kể của Hướng Viễn, cười rất đáng yêu, nước mắt và mồ hôi trên gương
mặt hòa vào nhau: "Nhưng chị cũng quá đáng thật, lúc sau khi em gọi lại
cho Diệp Quân, chị lại bảo với em là: "Về mau đi, xe lửa nổ lốp rồi,
không đến đâu". Lúc ấy em còn tin là thật".

Họ cũng không nhớ rõ đã bao lâu rồi hai chị em không nhìn nhau cười
vui như vậy. Nụ cười của Hướng Dao lúc này tỏ ra vô cùng bình thản:
"Hướng Viễn, em luôn oán trách chị, em oán chị vì sao không bao giờ đối
xử tốt với em như với Hướng Dĩ. Chị cười với nó nhưng lại không chịu
nhìn em cái nào. A Dĩ chết rồi, chị rất đau khổ nhưng em cũng thế, chị
có biết không? Em chỉ mong người chết là em, nếu như xác em nổi lên, chị có đau lòng như đối với A Dĩ không?".

"Người đã chết thì không còn gì nữa, người khác có đau lòng hay không thì tác dụng gì?" Hướng Viễn chợt nhớ đến A Dĩ, cậu em trai yểu mệnh,
cũng là vướng mắt của cả hai chị em.

Hướng Dao vẫn lẩm bẩm: "Lúc A Dĩ còn sống em luôn nguyền rủa nó, em
và nó cùng một mẹ sinh ra nhưng mẹ yêu nó hơn em, trong mắt chị cũng chỉ có nó. Chị cái gì cũng tốt, cả đời này em không thể đuổi kịp, em đã
nhìn nhận và cũng phục rồi, nhưng em chẳng có gì thua kém A Dĩ, ngoài
chuyện không thể khiến chị vui như nó, không bám chị như nó, lúc nào
cũng lẵng nhẵng theo sau chị như nó... Em cũng tưởng tượng ra nó đã theo sát chị thế nào. Nó chết rồi, em ngỡ mình đã có thể thở phào nhẹ nhõm,
không còn người nào cướp đoạt với em nữa, nhưng đêm nào em cũng mơ thấy
gương mặt nó... Chắc chắn chị cũng không tài nào quên được cảnh tượng
hôm ấy. về sau em mới biết, chính vì nó đã chết nên em mới không thể nào tranh lại với nó. Chị đã ghét em vì lý do đó, trong lòng cũng không còn xem em là em gái nữa..."

Chuyện thương tâm ấy như con dao rạch vết sẹo trong tim hai người.
Lúc này họ mới phát hiện ra vết sẹo ấy thực ra đã dính vào nhau, trước
kia không ai dám động vào vì hễ động đến thì hai người sẽ đau như nhau.
Hướng Viễn thừa nhận mình khi ấy đã thiên vị nhưng trái tim ai cũng thế, đối xử tốt với một A Dĩ thông minh ngoan ngoãn sẽ dễ hơn hẳn một Hướng
Dao cứng đầu ương bướng, đó không phải cố ý mà là một dạng bản năng
không điều kiện. Chỉ là cô không hề biết Hướng Dao lại để bụng chuyện đó đến thế.

"Trong nhà chỉ còn lại hai người, chị muốn nuôi gia đình, ngày nào
cũng bận rộn đến mệt lả, em cũng muốn giúp nhưng trước mặt chị, chuyện
gì em cũng không làm tốt được. Chị cho em học, cho em ăn nhưng lại không thích em, chăm sóc em vì nghĩa vụ và trách nhiệm, chứ không phải vì
tình cảm. Chị vốn không muốn biết trong lòng em đang nghĩ gì, nếu em
không gây họa, không chọc cho chị tức, có lẽ chị cũng chẳng thèm nhìn
lấy em một cái. Học cho tốt rồi làm việc nhà thì có tác dụng gì? Em có
tốt mấy cũng chỉ là số không trước mặt chị, chi bằng cứ làm sai đi, thì
ít nhất chị cũng chịu mắng em."

Hướng Viễn chưa hề nghe Hướng Dao nói đến những điều ấy, từ nhỏ đến
lớn hai chị em cô rất ít khi nói chuyện với nhau, lẽ nào cô lại không
sai lầm? Cô tự cho rằng mình đã xử lý mọi việc rất tốt nhưng trong việc
đối xử với em gái, cô lại thất bại thảm hại. Cô nhớ Hướng Dao càng
trưởng thành càng nổi loạn, cô đã bỏ qua tâm sự của em gái mình.

"Chị có biết lúc bé vì sao em lại ghét Diệp Quân không? Vì cậu ấy là
đứa bám chị như A Dĩ, nhưng chị lại đối xử với cậu ấy tốt hơn cả với em. Cậu ấy cũng có trách nhiệm trong cái chết của A Dĩ nhưng chị dễ dàng
tha thứ, lúc nào cũng xa cách đề phòng em. Hướng Viễn, thật bất công!
Lúc ấy, em ghen tỵ với sự thân mật của hai người. Em nghĩ, nếu như Diệp
Quân thích em thì cậu ấy sẽ cách xa chị, hai người sẽ không như trước
nữa, ngờ đâu cậu ấy không thích em mà em thì lại càng lúc càng để ý đến
cậu ấy... Em không cách nào điềm tĩnh nhìn hai người vì trong mắt hai
người em yêu quý đều không có em..."

Tiếng nói của Hướng Dao mỗi lúc một nhỏ, Hướng Viễn chỉ biết bất lực
nhìn máu cô thấm đẫm xung quanh. Nói rằng chị em như tay chân, bị thương một ngón tay cũng đủ khiến trái tim đau nhói. "Đừng nghĩ nhiều nữa, em