
là em gái duy nhất của chị, trên đời này không ai thân hơn chúng ta, nếu trong mắt chị không có em thì bây giờ chị đã chẳng ngồi đây."
Cô đã nghe thấy tiếng nhân viên cấp cứu đến gần, chưa bao giờ tiêng
bước chân ấy lại khiến cô vui mừng điên cuồng đến vậy: "Hướng Dao, xe
cấp cứu đến rồi, không sao đâu".
Hướng Dao gắng gượng ngồi lên, kề sát Hướng Viễn: "Em... có chuyện
này muốn nói với chị, chiếc usb mà A Tuấn tìm thấy trên người Trần Kiệt, em đã lén đổi cái khác... Cái trong tay anh ấy cầm chỉ có mấy bài hát
em thích. Hai chiếc usb đều màu trắng, kích thước cũng giống nhau, anh
ấy vốn không kịp nhìn kỹ, cũng không ngờ em lại làm thế... Còn chiếc
kia, em đã ném nó vào cống rồi... Em chưa nghe nội dung bên trong, cũng
mặc kệ A Tuấn nói có thật không, chỉ không muốn anh ấy ép chị, em không
muốn hai người thù địch nhau... A Tuấn chẳng biết gì cả, nếu không thì
có lẽ sẽ hận em lắm...".
Tiến vào căn phòng nhỏ cùng cảnh sát là những bác sĩ cấp cứu mặc áo
blouse trắng. Hướng Dao không nói gì nữa, cô được đưa lên cáng cứu
thương. Trong tích tắc cơ thể cô rời khỏi Hướng Viễn, Hướng Viễn nghe
thấy cô mấp máy môi, khẽ gọi một tiếng "chị".
Sau khi Hướng Dĩ chết, Hướng Dao không còn gọi Hướng Viễn là "chị",
không phải là không muốn mà là không dám. Bây giờ điều duy nhất cô làm
được chính là nắm chặt tay Hướng Dao, chầm chậm vỗ vỗ vào mu bàn tay em
gái mình.Lúc này, nói gì cũng chỉ là thừa thãi. Bao lời muốn nói chỉ
trong thầm lặng.
Qua lời cảnh sát, cô biết được cảnh sát đã bao vây xung quanh để bắt
Đằng Tuấn, còn về Hướng Dao, trước mắt không còn gì quan trọng hơn là
phải cấp cứu cho cô ngay.
Hướng Viễn theo Hướng Dao lên xe cấp cứu, theo chân họ còn có một nữ cảnh sát trẻ.
"Sắp đến bệnh viện rồi... Chị sẽ luôn ở bên em!"
Hướng Dao khẽ khàng đặt bàn tay nhuộm đỏ máu lên bụng: "Con của em... nhất định sẽ không sao". Không biết có phải vì cuối cùng đã mở lòng ra
với chị mình không mà thần thái Hướng Dao đã bình thản hơn nhiều, cô
nói: "A Tuấn, em sẽ đợi anh ấy, cho dù anh ấy phải ngồi tù bao lâu, chỉ
cần anh ấy không chết, em sẽ luôn đợi. Chúng em và cả đứa con này, nhất
định sẽ có ngày được đoàn tụ... Hướng Viễn, nếu có ngày đó, em sẽ thuyết phục anh ấy quên đi mọi chuyện trong quá khứ. Chị có thể nhận lời với
em là sẽ không căm hận anh ấy nữa không?".
Hướng Viễn gật đầu mỉm cười: "Cho dù Đằng Tuần có chuyện gì thì chị
cũng sẽ chăm sóc em và đứa bé". Tất cả thật sự có thể bắt đầu lại từ đầu không? Quên đi thù hận, quên đi bóng tối...
Đúng lúc ấy, khi Hướng Viễn ngồi trên xe cấp cứu vừa khởi hành, nắm
lấy tay Hướng Dao, cô đã nghe thấy một tiếng súng, nó như một lưỡi dao
sắt nhọn vấy máu rạch ngang bầu trời đêm tĩnh lặng, đồng thời rạch toang sự kỳ vọng yếu ớt mà cô vừa dệt nên trong lòng. Cô rùng mình, quay đầu
nhìn lại, trong cảnh sắc đang lùi dần phía sau, ngoài những ngọn đèn mờ
ảo là bóng đêm chết chóc. Bóng đêm đen đặc ấy khiến cô gần như ngỡ rằng
không bao giờ còn có bình minh.
Hướng Dao nhắm nghiền mắt, chìm vào trạng thái hôn mê nên không nghe
thấy tiếng vang ban nãy. Hướng Viễn vẫn ôm ấp một niềm hy vọng như Diệp
Quân nói, đến khi mặt trời xuất hiện, mọi thứ sẽ tốt đẹp, nỗi sợ hãi và
tuyệt vọng đều sẽ biến mất khi ánh ban mai ló dạng. Cậu và Đằng Tuấn đều sẽ quay lại.
***
Hướng Dao được đưa vào phòng sinh, cách thời điểm dự kiến sinh con dự kiến gần một tháng. Biến cố bất ngờ và sự vận động quá mạnh khiến nước
ối của cô vỡ sớm, đứa trẻ nóng lòng muốn xuất hiện chào đón thế giới
này. Đã hơn ba giờ sáng, toàn thân Hướng Viễn dính đầy máu, lặng lẽ ngồi trước phòng sinh. Cô chưa được làm mẹ nên cũng không mong đợi đứa bé,
cô chỉ quan tâm tới Hướng Dao, cảnh tượng đầy máu trước đó khiến cô rất
sợ hãi. Thời gian chờ đợi bao giờ cũng trôi rất chậm, đêm nay đúng là
một đêm dài.
Bốn giờ bốn mươi phút, Trưởng khoa Phụ sản đích thân nói với Hướng
Viễn trong quá trình cấp cứu, họ phát hiện ra tử cung đã bị rách quá
nhiều, dẫn đến một phần nước ối tràn vào huyết dịch của Hướng Dao, từ đó tạo thành hiện tượng băng huyết, làm mất đi những tế bào giúp đông máu
nên quá trình đông máu gặp trở ngại. Mà thai nhi đến nay vẫn còn nằm
trong bụng, cơ bản không thể sinh con bình thường được.
Bốn giờ bốn mươi bảy phút, Hướng Dao lấy lại tỉnh táo trong phút
chốc, nhất quyết yêu cầu được giữ lại đứa trẻ trong bụng, bác sĩ đành bỏ phương án "bỏ đứa trẻ, giữ người mẹ" đã thỏa thuận với Hướng Viễn để
tiến hành sinh mổ cho Hướng Dao.
Năm giờ năm mươi phút, vì nước ối đã phá hủy khả năng đông máu nghiêm trọng nên cơ thể Hướng Dao bị mất máu rất nhiều, cộng thêm máu ở vết mổ không thể đông lại nên liên tục bị sốc, huyết áp giảm mạnh, thậm chí có lúc tim mạch ngừng lại.
Gần sáu giờ, Hướng Viễn đã cự tuyệt nghe bất kỳ những lời nào kiểu
"nguy hiểm", "khó khăn", cô chỉ nói một câu: "Tôi không cần khả năng
phần trăm gì đó của chị, chỉ cần em gái tôi sống, dù chị dùng cách nào
cũng được, tôi sẽ khô