Old school Swatch Watches
Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Ánh Trăng Không Hiểu Lòng Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327092

Bình chọn: 9.5.00/10/709 lượt.

của thùng dầu đã bị đốt ra
tro và cùng tàn rụi theo ngồi nhà cũ kĩ này còn có một thi thể phụ nữ
cháy đen.

Hướng Viễn chưa bao giờ yêu ngồi nhà này, nó cũng lạnh lùng như những ký ức của cồ khi sống ở đây nhưng khi nó bị hủy diệt bằng một cách thức tuyệt tình nhất ngay trước mặt cô, trái tim cô bỗng thấy trống rỗng,
bên trong, ngoài đám tàn tro còn lưu lại thì chẳng còn chút gì...

Cồ ngồi bên trong phòng cách ly của khoa điều trị những vết thương do bỏng, nhìn Diệp Quân bị quấn băng trắng xóa. Diệp Quân không nuốt lời,
dưới sự giúp đỡ của nhân viên cứu hỏa, cậu đã quay trở về bên Hướng Viễn cùng đứa bé nhưng đồng thời, cái mà cậu mang về còn là những vết thương nghiêm trọng độ hai lên đến sáu mươi lăm phần trăm diện tích cơ thể.
Bác sĩ nói, so với những vết bỏng trên người cậu, điều đáng lo ngại hơn
là đường hồ hấp, vết thương ở phải và trạng thái trúng độc do hít phải
quá nhiều khói, nếu không cẩn thận sẽ chết vì ngạt thở và nhiễm trùng.
Từ khi cậu được đưa vào bệnh viện, tất cả bác sĩ, y tá của khoa đều được điều động đến, bệnh viện tả chức hội chẩn với những chuyên gia đầu
ngành. Suốt hai mươi ba tiếng đồng hồ phẫu thuật cấp cứu, mới kéo được
tính mạng cậu ra khỏi bàn tay tử thần nhưng cậu vẫn chưa tỉnh, cũng chưa qua khỏi thời kỳ nguy hiểm và nhiễm trùng, lúc nào cũng có thể chết vì
những bệnh nhỏ nhặt nhất.

Hướng Viễn đã từng trách Diệp Quân, cậu biết rõ lao vào đó là ngu
ngốc mà vẫn bỏ lại cồ một mình ở bên ngoài nhưng cậu liều mạng như thế
là vì điều gì thì Hướng Viễn lại hiểu rõ. Diệp Quân luôn cảm thấy mình
đã Mắc nợ Hướng Dao một sinh mạng, nêu cậu cứ đứng nhìn đứa bé bị thiêu
thành tro bụi, có lẽ cả quãng đời về sau của cậu cũng không dễ chịu bằng nằm trên giường hô hấp khó khăn như lúc này.

Báo ứng là gì? Hướng Viễn chưa bao giờ sợ hãi nhưng cô không ngờ báo
ứng lại áp xuống Diệp Quân, đó mới là sự tàn nhẫn, độc ác của báo ứng.
Cô đã hủy hoại đứa con của Viên Tú, Viên Tú trốn ra khỏi bệnh viện tâm
thần đã trả lại cồ một trận cháy tàn phá dữ dội. Nhất định Viên Tú hiểu
lầm đứa bé là cốt nhục của Hướng Viễn nên mới liều mạng để báo thù một
cách điên cuồng như vậy. Một trả một, nhân quả tuần hoàn nhưng tất cả
tội nghiệp đều do cô gieo xuống, tại sao không để cồ tự trả?

Đêm về khuya, tiếng máy đo nhịp tim trong phòng bệnh vẫn vang lên
những âm thanh máy móc và lạnh lùng. Gió thổi rơi một chiếc lá cây bên
ngoài cửa sổ, phiến lá to bằng bàn tay, màu sắc vàng vọt khô héo, rơi
độp vào cửa kính, vang lên một tiếng khô khốc, trong tích tắc không biết bị cuốn bay về đâu.

Trước kia Diệp Quân từng nói, lá rơi thật đáng thương, thời gian đã
đến, dù nó có lưu luyến cây đến nhường nào cũng đành phải đi.

Hướng Viễn khi đó đã nói, đáng thương nhất không phải là lá mà là
cành cây bị bỏ ở lại. Lá đã đi rồi, nó có chốn quay về, nhưng cành cây
khô kia phải nhìn những bộ phận đã từng thuộc về mình bỏ đi từng chiếc,
từng chiếc một, cuối cùng chẳng còn lại gì nhưng nó vẫn phải trơ khấc ra ở đó, luôn luồn ở đó.

Khi nhân viên cứu hỏa phát hiện ra Diệp Quân, cậu đã hôn mê nhưng vẫn ôm chặt đứa bé trong lòng. Hướng Viễn mong cậu mãi mãi không biết được, rằng trước khi nhân viên cứu hỏa áp đến, đứa bé yếu ớt đã ngạt thở mà
chết. Đứa bé đáng thương, Dư Sinh của cô đã đi rồi.

Hướng Viễn vô tình nhìn thấy ống tay áo của mình, để có thể đến gần
Diệp Quân, cô đã mặc bộ quần áo chống lây nhiễm virus. Bộ y phục màu
trắng, bức tường màu trắng, trần nhà màu trắng, Diệp Quân nằm trên
giường bệnh cũng màu trắng... Cô bắt đầu thấy cảnh tượng này quen đến lạ lùng, cùng giống giấc mơ cô đã từng thấy bao lần. Người phụ nữ không rõ mặt trong giấc mơ mặc toàn màu trắng, ngồi ở một nơi trắng mênh mang,
ngoài màu trắng ra thì không còn gì cả. Mỗi lần tỉnh dậy khỏi giấc mơ,
trái tim Hướng Viễn luôn cảm thấy hoang hoải vồ cùng, thế nhưng cồ chưa
bao giờ nghĩ rằng người phụ nữ ấy lại chính là cồ.

Lão giang hồ lừa gạt kia lúc nào cũng nói dối nhưng duy có một câu
lão nói đúng, kiếp này của cồ có đủ phú quý vinh hoa, nhưng những người
cô yêu thương sẽ lần lượt bỏ đi hết.

Lúc này, Hướng Viễn mới nhớ đến di động của mình, trong đó vẫn còn tin nhắn Diệp Quân gửi mà cô vẫn chưa kịp đọc.

Diệp Quân nói: "Em có biết không, cái đêm mà anh cả cầu hôn với em,
một mình anh đã đi ngắm mặt trời mọc. Trời sáng và có một trận mưa, mặt
trời không xuất hiện, anh đã ngồi trên xe khóc rất to. Hướng Viễn, anh
muốn biết rốt cuộc em có từng yêu anh không?".

Hướng Viễn gập điện thoại lại, chậm rãi quỳ gối xuống nền nhà lạnh
băng, quỳ trước thần thánh mà cô chưa bao giờ tin, nắm chặt mặt Quan Âm
đứt cồ tìm thấy trong túi áo ngoài của Diệp Quân, lần đầu tiên trong đời cồ thành tâm van cầu sự thương xót của trời xanh.

Cô không biết mình đã giữ tư thế đó bao lâu, cho đến khi chiếc máy đo nhịp tim bên giường Diệp Quân xuất hiện đường sóng lạ. Bác sĩ trực ban
bên ấy nhận được tín hiệu, tiếng bước chân vội vã chạy đến mỗi lúc một
gần.

Trước khi