
è tiền, cũng không mới cho lắm, ống
quẩn thì càng thảm đến không nở nhìn nhưng những diêm dó không hể trở
ngại cảm giác cực kỳ sạch sẽ toát ra từ anh. Dáng vè anh rất dẹp, tĩnh
lặng, binh thản đến nỗi trang phục tầm thường nào khoác lên người anh
cũng sẽ trò nên rất nồi bật. Nhưng khí chắt trầm tinh và kìm nén cùa
người dàn ông này, không, phái gọi là chàng trai ây rất xuất sắc lại vồ
cùng xa lạ với Chương Việt Anh chăm chú ngắm nhìn phong cánh dưới chân,
trên đôi tay nắm chặt lan can, những móng tay được cắt ngắn sạch sẽ,
ngón tay dài nhưng không mảnh dè, không biết cố phái do lao dộng quả
nhiều không mả những dường gân xanh nỗi lên lờ mờ, gương mặt cũng rát
lãnh đạm, không nhìn ra vè biểu cám nào. Có lẽ do ẩn tương cùa Chương
Việt về anh trước đó quá sâu sắc, lúc này đây lại quan sát quá tỉ mì đến mức cô cố thề cảm nhận được chàng trai không hẹn mà gặp trong thang máy so với anh chàng cô vừa gặp ngoài dường lúc nãy dã cỏ một sự thay dồi
khó hình dung, đầu mày đuôi mắt vằn có nét án nhẫn, nhưng đã có thêm nồi thất vọng và không cam tâm. đến bỏng lưng cũng toát lên vè cỗ dơn lạc
lõng. Chương Việt không biết liệu ánh mắt của mình có quá lô liễu hay
không, mà cô chì cảm thấy không phái cô đang đi trong chiếc thang máy
vốn vận hành rất bình ổn mà đang ngồi trẽn một chiếc "tàu lượn siêu tốc" với tốc độ kinh hoàng. "Dinh đoong" một tiếng, cưa thang máy mờ ra, may mả trái tim cô vẫn chưa kịp rơi xuống đất theo cơ thề lúc này. Khi anh
quay người đi ngang qua cô, trong tích tắc cô chụp ngay lấy tay anh.
"Tôi tên Chương Việt"
Tôi tên Chương Việt... Chương Việt! Liệu anh có nhở cái tên ẩy trong
tích tắc đó hay không? Không giới thiệu vẻ thân phận cùa mình, cũng
không có gi chú thích thêm, cô chính lả cô, cô chính lả Chương Việt Thế
nhưng anh chỉ ngẩn ra một lúc rồi dùng một sức mạnh rát khéo lẻo rút tay mình ra, gật gật đầu, cười lãnh đạm rồi vội vàng đi lướt qua cô để ra
ngoài.
Còn Chương Việt lại nhớ cái tên Thẳm Cư An trong ngay ngày hõm ấy.
Tầng mười sáu là vân phòng nhân sự cùa Vĩnh Khải, hôm ẩy là ngày tuyền
đụng nhân sự trong năm. cỏ được hồ sơ cùa anh là chuyện vô cùng dễ dàng, anh chẳng qua cũng là một trong những người chen nhau toạc đẩu mong vào được Vĩnh Khải. Từ hổ so mà phòng nhân sự đưa đền, điểu kiện cùa Thẳm
Cư An không thẻ chê vào đâu được, thành tích phòng vấn cũng khá xuất sắc nhưng anh không được tuyền đụng, một câu nói cùa cắp trên đã đù để đuổi anh ra khỏi cửa.
"BỐ, tại sao không cẩn anh ấy? Cho con một lý do di." Hóm áy, Chương
Việt dã cẩm tài liệu cùa Thầm Cư An đến tìm Chương Tấn Manh.
Chương Tẳn Manh đáp: "Cậu ta rết xuất sắc, biểu hiện cũng vô củng
hoàn hảo, đền cả phẩn trắc nghiệm tâm lý mà phòng nhân sự đưa ra cậu ta
cũng làm không sai chỗ nào, nhưng loại người hoàn hảo đỏ khá đáng sợ, bố không thích người như thẻ".
Chương Việt nghe xong, tiến đền ôm lấy cồ bó mình như một con mèo
đang làm nũng, đó là tuyệt chiêu cùa cô đẻ đối phó với người cha nhìn
tướng rát nghiêm khác cùa minh. Chương Tấn Manh cổ nhăn mày, vè mặt như
không thề nào chịu nồi nhưng khóe môi khẽ nhưởn lên cùa ông đã lộ nụ
cười có vẻ bát lực. Cô con gái õng cưng chiểu nhất đã nói: "Bố không
thích, nhưng con thích".
Một tháng sau, thông báo tuyền dụng của Vĩnh Khái chinh thức đến tay
Thẳm Cư An khi ấy đã gần tốt nghiệp đại học. Ngày Chương Việt vẻ Pháp
cũng cận kề, hai hôm trước khi đi trùng vào kỳ nghỉ hè lễ Lao động nên
cậu em họ Trinh Tranh của cỗ cũng lận lội từ Bắc Kinh xa xôi bay đến
thành phổ G "thăm bạn học". Chương Việt cũng rành rỗi nên cũng tận dụng
lái xe miễn phí đê dưa đón mình đi đây đó. Cô đã tìm thấy địa chi ký túc xá của Thầm Cư An trong hồ so anh viết. Trong đòng người nghìn nghịt
vào thời điềm ăn trưa, rát nhiều câu chàng không kìm dược đã nhìn cô mê
mán, nhưng cô tại nhìn thấy người mặc áo trắng quẩn đen kia nắm tay mội
cỗ gái, cười dúa thi thầm vui vẻ bước ngang qua cỗ. Cò gái kia không
xinh dẹp lắm, ăn mặc cũng rất giải dị nhưng đáng người mành mai, mặt mũi thanh tú, vẻ trầm tĩnh lặng lẽ cũng rất giống anh.
Chương Việt thầm liên tưởng mình với tất cà những cô gái giàu có xen
vào chuyện người khác, phái theo đuổi deo bám thế nào dề kịch tính cỏ vè dặc sác, sỏi động hơn? Những nhãn vật phụ trong càu chuyên cho dù có
tận dụng mọi ngón nghề cùa mình thì đến kết thúc, nam chính vẫn quay trở về bên nữ chính mà thôi.
Cỗ không nói gi mà dề mặc anh di xa, cho đến khoáng cách hơn một trăm mét, Thầm Cư An quay lại nhìn một cái. Chương Việt đứng từ xa nỡ một nụ cười vói anh, không rõ anh có nhìn tháy hay không.
Đêm ấy, Trình Tranh va đẩu vào đỉnh đã gào lên đòi cô phải uống rượu
với cậu. Tên ngổ ẩy tửu lượng không cao mà tửu phẩm lại câng kém, mới
vài ly đã nói lài nhài không ngớt, Chương Việt vi muốn tai mình sạch sẽ
nên đành chuốc cho cậu ta say ngất ngư. Trước khi đổ vật ra, Trình Tranh cỏn làm nhám dưa cô xem tấm ảnh chụp chung "nhân tạo" ly kỳ trong lịch
SỪ. Chương Việt ngắm nhìn cò gái đáng thương bi cưỡng ép dựa sát đ