
hưng ở với nhau lâu
cũng quen. Chị ấy không nói nhiều với em… Thực ra ngoài anh trai thì chị ấy rất ít khi nói chuyện với người khác, đến cả với dì – mẹ chị ấy –
cũng ít nói.” Thấy Hướng Viễn có vẻ như suy nghĩ lung lắm, cậu tưởng
mình nói sai điều gì liền vội vã bổ sung: “Nhưng Diệp Linh không phải
người xấu, thật đấy.”
Hướng Viễn không nói gì. Một lúc sau, cô mới lên tiếng: “Phải, cô ấy không phải người xấu. Chị biết, chị biết.”
Ấn tượng đầu tiên Diệp gia để lại cho Hướng Viễn là một tòa nhà nhỏ
riêng biệt, bên ngoài có rất nhiều cây dây leo không rõ tên bám vào,
nhìn chung cũng không cũ kỹ lắm nhưng chí ít cũng đã có lịch sử. Trong
thành phố bê tông cốt thép này, ngôi nhà có thể gọi là hào nhoáng lộng
lẫy. Hàng xóm trong thôn đều nói, sau khi Diệp Bỉnh Lâm về thành phố đã
kiếm được một số tiền lớn nhưng Hướng Viễn trẻ tuổi non dại khi xuống
xe, đứng trước một ngôi nhà với những dây leo như vậy đã thầm nghĩ trong lòng, cây cỏ như thế, trong núi muốn bao nhiêu có bây nhiêu, những
người có tiền cũng chỉ đến thế mà thôi.
Về sau, khi Hướng Viễn
đã có đủ tất cả mọi thứ, nhớ lại ý nghĩ đầu tiên của mình cũng không kìm được cười mỉa mai bản thân, nói cho cùng, cô vẫn là một gian thương nên những thứ tốt đẹp của Diệp gia, cô không biết cách tận hưởng, giống như năm nào cô đã theo gót Diệp Quân bước từng bước vào ngôi nhà này, hoàn
toàn không có ý thức được nó có ý nghĩa gì với bản thân. Về sau cô cũng
quen với nơi mà mình đã ở bâo nhiêu năm nay nhưng vẫn không thể yêu nó
được.
Chủ nhân của Diệp gia năm ấy là một người phụ nữ ít nói và dịu dàng, dung mạo cũng có mấy phần giống Diệp Linh nhưng chắc chắn
thời trẻ bà còn xinh đẹp hơn con gái nhiều. Hướng Viễn cũng gọi bà là
“dì” như Diệp Quân.
Khi Hướng Viễn và Diệp Quân về, Diệp Bỉnh
Lâm không có nhà, bà Diệp rất vui vẻ và lịch sự đón tiếp Hướng Viễn, bảo một bà dì họ Dương rót trà cho hai đứa rồi rối rít cảm ơn Hướng Viễn vì ngày trước đã cứu Diệp Linh rơi xuống nước. Bà gợi cho người ta một cảm giác dịu dàng ấm áp, không có sự nhiệt tình quá đáng nhưng lại cảm thấy tự nhiên như người nhà khiến Hướng Viễn cảm thấy thỏai mái hơn. Cô tin
rằng một bà chủ như thế chắc chắn cũng sẽ đối đãi rất tốt với Diệp Quân.
Hàn huyên một lúc, bà Diệp bắt đầu bày biện đồ cắm hoa trên trà kỷ, bà
cầm chiếc kéo dài lên xén xén cắt cắt, có rất nhiều hoa mà Hướng Viễn
không biết tên gọi. Một lúc sau, bà bảo dì Dương đi nấu cơm, sau đó vừa
cắm những cành hoa đã được cắt tỉa gọn gàng vào trong một chiếc bình sứ
trắng, vừa thuận miệng nói những chuyện trong nhà với Hướng Viễn. Chưa
nói được mấy câu, Diệp Khiên Trạch đã vội vàng chạy từ trên lầu xuống,
vừa nhìn Hướng Viễn vừa cười trách móc: “Sao đến mà không gọi tôi?”
Bà Diệp vẩy nước trên cành hoa, cười bảo: “Trà chưa uống được một hớp, con đã xuống rồi đó thôi?”
Diệp Khiên Trạch ngồi xuống đối diện Hướng Viễn, hỏi: “Đi đường ổn thỏa cả chứ? Tôi vốn đã hứa đi đón cậu…”
“Không sao, Diệp Quân đã nói với tôi là cậu rất bận”, Hướng Viễn cắt ngang.
“Vậy à?” Diệp Khiên Trạch có vẻ ngạc nhiên, sau đó cười lớn. “Tên nhóc A Quân này! Nó bảo tôi rằng, một mình nó đi là được rồi…”
Hướng Viễn liếc nhìn Diệp Quân, thấy cậu đỏ bừng mặt thì mới biết những gì Diệp Khiên Trạch nói không sai chút nào.
“Em… phải… phải… không phải…”, Diệp Quân há miệng, lắp bắp giải thích
nhưng nhất thời nghẹn họng không nói được gì, đành cúi gằm mặt chăm chú
nhìn sàn nhà.
Diệp Khiên Trạch giải vây cho cậu, vỗ vai em trai
rồi nói: “Nhóc này, có gì mà khó xử đâu! Hướng Viễn trước kia đối xử với em như em ruột, em đi đón chị ấy, chẳng phải là chuyện nên làm hay
sao?”
“Vậy tôi đối với cậu không tốt à?”
Diệp Khiên
Trạch ngẩn ra một lúc rồi mới phát hiện lúc đó Hướng Viễn đang nhìn anh. Trên gương mặt cô là nụ cười rạng rỡ, không thể đoán được trong lòng cô đang nghĩ gì.
“Đương nhiên rồi, Hướng Viễn, tôi còn có thể đi
đâu để tìm một người bạn tốt đã bên tôi từ nhỏ như cậu chứ?” Anh khựng
lại một lúc rồi quay sang nhìn bình hoa bà Diệp vừa cắm xong.
“Khiên Trạch, con thấy tác phẩm hôm nay của dì thế nào?”, bà Diệp dịu dàng hỏi.
Diệp Khiên Trạch nhìn một lúc rồi trả lời: “Thẩm mỹ của dì mỗi ngày một cao. Có điều đẹp thì đẹp nhưng con thấy có gì đó là lạ.”
“Lạ ở
chỗ nào?”, bà Diệp chống cằm ngắm nghía thành phẩm của mình một cách kỹ
lưỡng, sau đó rút một cành ra, lại cắm thêm mấy cành vào nhưng vẫn không hài lòng. “Hướng Viễn, con thấy thế nào?”, bà hỏi.
Hướng Viễn
nghe bà Diệp hỏi mình thì thầm cười khổ. Cô cảm thấy những bông hoa cắm
trong bình đều na ná nhau, không thể đẹp bằng hoa dại mọc đầy triền núi
bao la nhưng không thể làm mất hứng chủ nhà nên cô đành nói: “Dì ơi,
cháu không hiểu nghệ thuật cắm hoa lắm nhưng nhìn từ mắt một người ngoài nghề thì rất đẹp ạ”.
Mọi người nhìn bà Diệp cắm lại hoa thêm một lần nữa, đúng lúc ấy, dì Dương cũng làm xong cơm, đã bày biện mọi thứ lên bàn ăn.